Chương 1290: Nhật Hài Nhi Và Nguyệt Hài Nhil
Chương 1290: Nhật Hài Nhi Và Nguyệt Hài NhilChương 1290: Nhật Hài Nhi Và Nguyệt Hài Nhil
Chương 1290: Nhật Hài Nhi Và Nguyệt Hài Nhi!
Thời gian dần trôi qua, dưới nguyện lực trùng kích, hồn phách Đại Thừa kỳ của Âm Ảnh Chi Chủ dần dần trở nên tinh khiết mà trong suốt, giống như tất cả tạp niệm và dục vọng đều bị tước đoạt cả rồi.
Người ta vẫn có câu, vật cực tất phản, sau khi toàn bộ những thanh âm ồn ào kia hội tụ đến cùng một chỗ, mọi thứ sẽ quay về với yên tĩnh.
Nhưng phân hồn của Âm Ảnh Chi Chủ lại không thể hưởng thụ sự yên tĩnh này được nữa rồi.
Giờ phút này, phân hồn vốn sáng chói như ngôi sao kia, bị nguyện lực trùng kích, đã dần dần trở nên ảm đạm vô cùng, cuối cùng cũng triệt để phai mờ, biến thành một sợi linh hồn tinh phách tinh khiết đến cực điểm.
Sợi tinh phách này, tựa như ngôi sao sáng ngời nhất trong bầu trời đêm, vừa rơi xuống, lại hóa thành một vang trăng tròn màu bạc.
Nó lặng lẽ treo lơ lửng ở nơi đó, tản ra quầng sáng nhu hòa mà thần thánh, giống như có thể tinh lọc hết thảy mọi dơ bẩn và hắc ám trên thế gian. ...
Trên đỉnh Lưu Ly sơn, Lý Thủy Đạo đang đắm chìm trong quá trình luyện chế thần bí.
U Quang Bồ Đề lơ lửng giữa không trung tựa như một viên trân châu màu mực sâu thẳm, tản ra u quang mê người.
Lý Thủy Đạo vươn tay điểm một cái, từng sợi tinh phách tinh thuần như tơ mỏng bay ra, lại bị U Quang Bồ Đề chậm rãi hấp thu.
Sau khi tinh phách dung nhập, dường như U Quang Bồ Đề đã tỏa ra một mảnh sinh cơ hoàn toàn mới. Ánh sáng lưu chuyển bên ngoài hạt châu này càng ngày càng thịnh, giống như một sinh mệnh thể độc lập đang hô hấp, đang trưởng thành.
Ở thời điểm hiện tại, luồng u quang kia không chỉ là quang mang nữa, dường như nó đã có được linh hồn, đã có được trí tuệ, dường như nó chính là một bản thân khác của Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo hết sức chăm chú nhìn vào hạt U Quang Bồ Đề thần kỳ này.
Hắn cảm nhận được giữa mình và nó vừa nảy sinh một loại liên hệ kỳ diệu, dường như nó chính là một bộ phận thân thể của hắn, là một phần kéo dài của hắn.
Theo thời gian trôi qua, U Quang Bồ Đề càng ngày càng sinh động.
Dường như nó đang giao lưu với Lý Thủy Đạo, trực tiếp truyên đến một loại sức mạnh thần bí nào đó. Lý Thủy Đạo có thể cảm nhận được loại sức mạnh này, nó cường đại mà sâu thẳm, dường như có thể nuốt chửng hết thảy mọi hắc ám, khống chế hết thảy mọi bóng tối.
Khi tinh phách hoàn toàn dung nhập vào bên trong U Quang Bồ Đề, rốt cuộc nó cũng thể hiện ra hình thái chân chính của mình. Nó không còn là một món pháp bảo đơn thuần nữa mà là một sinh mệnh thể có được sức mạnh hắc ám vô cùng vô tận.
Nó giống như một thân thể khác của Lý Thủy Đạo, là hóa thân trong bóng tối của hắn.
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, hắn biết mình đã luyện chế ra một tồn tại cường đại. Tồn tại này có trí tuệ và sức mạnh giống như hắn, nhưng lại tập trung sâu hơn vào bóng tối.
Bởi vậy, hạt U Quang Bồ Đề này chỉ có thể lưu giữ ở trong Hư Cảnh của hắn, tồn tại cường đại như vậy, nhất định phải dẫn đường và khống chế mọi lúc mọi nơi, mọi thời mọi khắc, nếu không chắc chắn sẽ mang đến tai nạn.
Hư Cảnh của Lý Thủy Đạo.
Cuộc sống của nhóm cư dân ở nơi này vừa lặng lẽ phát sinh một chút biến hóa vi diệu.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, bầu trời không còn lóe lên những ánh vàng tán loạn nữa, mà thay vào đó là một vầng trăng tròn sáng ngời. Nó lang lặng treo trên bầu trời đêm, tăng thêm một phần thần bí và yên tĩnh cho màn đêm Hư Cảnh.
Ánh trăng màu xám bạc trải rộng xuống đường phố phồn hoa của thương thành, phủ thêm một tầng lụa mỏng nhu hòa cho mỗi một góc phố.
Trong đêm tối yên tĩnh này, một đứa bé đang vui vẻ đùa giỡn trên đường. Nó ngẩng đầu nhìn lên, dường như vầng trăng tròn sáng ngời kia đang ở gần trong gang tấc, khiến nó rất muốn đi chạm vào.
Đứa bé hưng phấn đuổi theo ánh trăng trên bầu trời, trong miệng ngâm nga: "Trăng đi, em theo bước, như muốn cùng đi chơi."
Nhưng khi quan sát kỹ, nó chợt kinh ngạc phát hiện, dường như xung quanh mặt trăng có một người tí hon mập mạp đang dùng hai tay nâng ánh trăng lên, dường như đối phương đang cẩn thận che chở từng li từng tí cho nó.
Người tí hon ấy trông rất đáng yêu, giống như một đứa trẻ mập mạp. Khuôn mặt của nó căng lên, đôi mắt tròn trịa, giống như hai ngôi sao lóe sáng. Vóc người của nó cũng béo tròn, có vẻ cực kỳ đáng yêu. Ánh trăng xuyên qua tầng mây, chiếu rọi lên người nó, phản chiếu ra hình dáng mập mạp của nó, khiến nó trông càng thêm sinh động thú vị.
Đứa bé bị người tí hon đáng yêu này hấp dẫn thật sâu, nó dừng bước lại, chỉ vào ánh trăng trên bầu trời đêm rồi nói với mẫu thân đang bận rộn bên cạnh: "Ma ma, ma ma mau nhìn kial Bên cạnh ánh trăng có một đứa bé mập mạp, nó đang nâng ánh trăng do
Mẫu thân đứa nhỏ nghe vậy, lập tức buông chiếc kim khâu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm. Quả nhiên nàng cũng nhìn thấy đứa bé đáng yêu kia, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng. Nàng mỉm cười đi đến bên cạnh đứa nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu nó, dịu dàng nói: "Hài tử à, đó là Nguyệt Hài Nhi, ban ngày nó còn có một người huynh đệ khác tên là Nhật Hài Nhi đấy."
Đứa trẻ tò mò chớp chớp mắt, hỏi: "Thật vậy sao? Ma ma, Nhật Hài Nhi ở đâu?"
Mẫu thân mỉm cười giải thích: "Nhật Hài Nhi chính là mặt trời ban ngày. Trước kia, mặt trời không sáng như vậy, mọi người còn có thể nhìn thấy nó rõ ràng. Nó tựa như một đứa trẻ con màu vàng kim, ngủ ở trên trời, đó chính là mặt trời.”
Đứa trẻ mở to hai mắt nhìn, tưởng tượng ra hài nhi thái dương màu vàng kim kia, sau đó lại hỏi: "Vậy bây giờ thì sao? Tại sao chúng ta không nhìn thấy Nhật Hài Nhi nữa?"
Mẫu thân khẽ thở dài, nói: "Bây giờ thì khác rồi, mặt trời càng ngày càng sáng, tỏa ra hào quang vạn trượng, mọi người đã không thể nhìn thẳng vào nó nữa. Nếu muốn xem, rất có thể sẽ khiến đôi mắt của mình bị thương."
Đứa trẻ thất vọng cúi đầu, nhưng đột nhiên một giọng nói của người trung niên đã vang lên phá vỡ sự im lặng ấy: "Co cách để nhìn thấy Nhật Hài Nhi, đó là khoảnh khắc mặt trời vừa mọc vào sáng sớm, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi xem."
Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn người trung niên kia, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn. Nó vội vàng mở miệng hỏi han: "Thật vậy sao? Thúc thúc, thúc thật sự có thể dẫn ta đi xem Nhật Hài Nhi sao?"