Chương 1296: Hoang Ma Xâm Lấn, Tiên Giới Báo Nguy!
Chương 1296: Hoang Ma Xâm Lấn, Tiên Giới Báo Nguy!Chương 1296: Hoang Ma Xâm Lấn, Tiên Giới Báo Nguy!
Chương 1296: Hoang Ma Xâm Lan, Tiên Giới Báo Nguy!
Bốn mươi năm sau...
Trong Hư Cảnh, nhân khẩu đã như măng mọc sau mưa, trực tiếp gia tăng tới trăm vạn.
Nhưng Hư Cảnh cũng không phải một thế giới rộng lớn vô ngần, nó chỉ có diện tích hai ngàn năm trăm vạn mẫu, bao gồm một ngàn vạn mẫu hải vực, một ngàn năm trăm vạn mẫu lục địa, bên trong lục địa còn bao gồm đầm lầy, hồ nước, núi tuyết, hoang mạc, sa mạc cùng với vô số núi cao và rừng rậm.
Tính toán đâu ra đấy, toàn bộ đất đai bên trong Hư Cảnh cũng chỉ có hai trăm vạn mẫu là thích hợp để canh tác trồng trọt mà thôi.
Hai mẫu nuôi một người đã là sứt đầu mẻ trán, vậy nên hai trăm vạn mẫu đất nhiều nhất cũng chỉ có thể nuôi được hai trăm vạn người.
Thật ra đây chỉ là một vấn đề toán học đơn giản. Hiện giờ hai trăm vạn mẫu đất này đã phát triển đến độ bờ ruộng ngang dọc, người ở đông đúc, không còn chỗ nào trống nữa rồi.
Vì sinh tồn, một số dũng giả bắt buộc phải lên đường tới các vùng núi rừng bí ẩn kia. Ở những nơi này, tuy chim muông thú rừng phong phú, có thể cung cấp thức ăn cho những hộ săn bắn kia, nhưng ngược lại, nó cũng ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm cực lớn.
Những con yêu thú kia, hoặc là cóc lớn như trâu, hoặc là rắn độc to như cây, rết bò khắp chốn, bọ cạp độc chạy khắp rừng, thực lực vô cùng mạnh mẽ, có thể dễ dàng cắn nuốt nhân loại.
Đối mặt với sự uy hiếp của đám yêu thú này, tuy Lý Thủy Đạo là chủ nhân của Hư Cảnh, có được vô tận thân thông, nhưng hắn lại không thể tùy tiện can thiệp vào được.
Bởi vì đám yêu thú này vốn không phải dã thú bình thường, mà là thú thủ hộ của Hư Cảnh. Chúng nó và Hư Cảnh cùng tồn tại với nhau, chúng là một phần của mảnh thiên địa này.
Để ứng phó với chuyện thiếu thốn thức ăn, Lý Thủy Đạo đã mượn dùng quyền hành của chủ nhân Hư Cảnh, để thi triển thân thông, dịch chuyển hai mươi vạn nhân khẩu đến bờ biển.
Có câu 'dựa vào núi hưởng lộc núi, ở gân biển hưởng quà biển, những người được đưa đến nơi này bắt đầu sống bằng nghề đánh bắt cá, mỗi ngày đều đón ánh bình minh ra biển, lại đạp lên nắng chiều trở vê. Mặc dù cuộc sống gian khổ, nhưng cuối cùng cũng tạm thời hóa giải được áp lực của Hư Cảnh.
Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, bởi vì nhân khẩu bên trong Hư Cảnh vẫn đang không ngừng tăng trưởng, mà đất đai và tài nguyên lại càng ngày càng có hạn.
Lý Thủy Đạo nhất định phải nghĩ biện pháp gia tăng diện tích Hư Cảnh, mới có thể làm cho mảnh thiên địa này tiếp tục sinh sôi nảy nở.
Lưu Ly Sơn.
Phổ Độ Đàn được một mảnh sương sớm nhàn nhạt vờn quanh, tựa như một chốn tiên cảnh mờ ảo.
Mặt trời mới mọc, ánh nắng vàng đã xuyên qua những đám mây mù chiếu xuống bên dưới, nhẹ nhàng phủ thêm cho tòa thánh địa Phật môn trang trọng này một tâng voan mỏng màu vàng.
Mười mấy vị La Hán đã tê tụ lại trên tế đàn, dưới ánh nắng mai, trông bóng dáng bọn họ lại càng thêm nghiêm túc.
Khổ Khiếu Đầu Đà ngồi trên đài hoa sen, với một mảnh kim quang nhàn nhạt lượn lờ quanh người. Ánh mắt gã như đuốc, nhẹ nhàng lướt qua nhóm La Hán phía dưới, hồi lâu sau mới cất lên giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ: "Chư vị, Hoang Ma xâm lấn, Tiên giới báo nguy. Chư Thiên Tiên Minh đã phát ra lời kêu gọi, chúng ta cần phái tu sĩ đi tới trợ giúp. Đây là một hồi đọ sức có liên quan đến sự an bình của cả Tiên giới, ai có thể đảm đương nhiệm vụ này?"
Nhóm La Hán nghe vậy, lập tức đưa mắt nhìn nhau, tiếng nghị luận liên tiếp vang lên.
"Uy thế của Hoang Ma không phải chuyện đùa, chuyến này hung hiểm vạn phần." Một vị La Hán lớn tuổi cau mày nói.
"Đúng vậy, ta nghe nói số lượng Hoang Ma rất nhiều, thực lực lại vô cùng mạnh mẽ, mấy người như chúng ta đi đến đó, chỉ sợ cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi." Một vị La Hán khác phụ họa nói.
"Vấn đề là lỡ như Tiên giới thất thủ thật thì Phật môn chúng ta cũng khó mà chỉ lo mỗi thân mình." Lại có một vị La Hán lo lắng nói.
Mọi người nghị luận amT ai nấy đều lộ vẻ do dự.
Bọn họ biết rõ uy danh của Hoang Ma, cho rằng chuyến đi này nhất định là lành ít dữ nhiều.
Khổ Khiếu Đầu Đà thấy vậy, lại khẽ cau mày. Gã hít sâu một hơi, giọng nói trở nên kiên định: "Chư vị, Phật môn ta lấy từ bi vi hoài, nhưng đối mặt với ngoại địch xâm lấn, chúng ta cũng không thể ngồi yên mặc kệ. Sự yên bình của Tiên giới liên quan đến thiên hạ thương sinh. Nếu có ai nguyện ý đi tới trợ giúp, đó là một công lớn!"
Mọi người im lặng một lát, nhưng vẫn không có người nào chịu là kẻ đầu tiên đứng ra.
Lý Thủy Đạo thờ ơ lạnh nhạt với cảnh tượng này, Phật Đà vốn hưởng sự cung phụng của thiên hạ, được nguyện lực tẩm bổ, nhưng ai cũng tham sống sợ chết, hắn đã quá quen thuộc rồi.
Nghĩ đến đây, hắn khẽ híp mắt lại, có lẽ mượn dùng cơ hội này, hắn có thể giải quyết được khốn cảnh trước mắt, bởi xét cho cùng, chỉ có ở Chư Thiên Tiên Minh, mới dễ dàng đạt được "Càn Khôn Linh Vực”, cũng chỉ có vật này mới có thể giúp hắn nhanh chóng mở rộng Hư Cảnh mà thôi.
Bởi vậy mới có câu nói người không lo xa, tất có phiên gần...
Ngay lúc Lý Thủy Đạo đang do dự, vẫn một mực im lặng không nói gì, đột nhiên ánh mắt đầy ẩn ý của Truyền Kinh La Hán Trí Uyên lại nhìn về phía Tĩnh Thiền La Hán, còn Tĩnh Thiên La Hán chợt lộ vẻ khó xử vô cùng.
Bốn mươi năm trước, Huyết Ma Giáo liên tục giết bốn gã La Hán, chuyện này đã làm chấn động toàn bộ Thiên Phạm Phật Quốc. Trí Uyên La Hán vốn chỉ là một Tĩnh Tọa La Hán, vừa mới chứng được Bồ Đề Quả Vị không lâu, đã nhảy qua vị trí Đại Lực La Hán mà ngồi thẳng lên vị trí cao là Truyền Kinh La Hán.
Bốn mươi năm nay, gã vượt qua vô cùng thuận lợi, nên có oán khí rất lớn với Kim Cương La Hán Lý Thủy Đạo vẫn luôn đè trên đỉnh đầu mình.
Trí Uyên La Hán khá giỏi giao thiệp, cũng có chút ăn ý với Tĩnh Thiên La Hán, lúc này mặc dù hai người bọn họ chỉ trao đổi bằng ánh mắt, nhưng đã định ra kế hoạch nâng người ta lên để diệt trừ rồi.