Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1311 - Chương 1311: Mối Thù Hôm Nay, Ngày Sau Lại Báo!

Chương 1311: Mối Thù Hôm Nay, Ngày Sau Lại Báo! Chương 1311: Mối Thù Hôm Nay, Ngày Sau Lại Báo!Chương 1311: Mối Thù Hôm Nay, Ngày Sau Lại Báo!

Chương 1311: Mối Thù Hôm Nay, Ngày Sau Lại Báo!

Hai lần Thanh Huyền Tử liên tục xâm nhập vào trong Huyết Hải nhưng đều không công mà lui.

Nơi này lại là Hoang Ma giới, nhất định không thể tùy ý lãng phí pháp lực được!

Thanh Huyền Tử đã có ý rút lui, gã quyết định tạm thời sẽ từ bỏ cái Càn Khôn Linh Vực kia. Xét cho cùng, bảo vật có tốt đến mấy cũng phải có mạng đi hưởng thụ.

Nhưng có vẻ như Lý Thủy Đạo đã biết được suy nghĩ của gã, chỉ thấy một mảnh kim quang nhẹ nhàng chớp động trên Huyết Hải. Lý Thủy Đạo lại một lần nữa ngồi xếp bằng trên Kim Liên, lơ lửng trên Huyết Hải, giống như đang khiêu khích đối phương.

Thanh Huyền Tử hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nỗi khiếp sợ và phan nộ trong lòng, lạnh lùng nói: "Được! Đúng là ngươi có chút thực lực. Kính xin đạo hữu lưu lại tên tuổi!"

Lý Thủy Đạo mỉm cười, lại cất giọng bình tĩnh mà thâm thúy: "Vạn pháp vô tận, mênh mông như biển. Bần tăng Pháp Hải."

"Pháp Hải? Được! Thực lực như thế, đúng là xứng với cái tên này." Sắc mặt Thanh Huyền Tử trở nên nghiêm trọng, gã biết rõ, nếu hôm nay không thể chém giết người này, thì trong tương lai chắc chắn sẽ hậu hoạn vô cùng. Nhưng gã cũng biết bản thân mình đang ở trong Hoang Ma giới, nhất định phải bảo tồn thực lực, không thể liều chết với người khác.

"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, mối thù hôm nay, ngày sau lại báo!" Thanh Huyền Tử hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một mảnh quyết tâm.

Ngay sau đó, thân hình gã khẽ động, đã hóa thành một luồng thanh quang sắc bén, xẹt qua chân trời như sao băng, tốc độ cực nhanh, làm người ta trông mà líu lưỡi.

Lý Thủy Đạo nhắm hai mắt lại, lắng lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng Thanh Huyền Tử rời đi, trong mắt lóe lên một tia dị sắc.

Đột nhiên, mảnh Huyết Hải đầy trời phía sau lưng hắn bắt đầu cuộn trào kịch liệt, rất nhanh sau đó, Huyết Hải cấp tốc co rút lại, cuối cùng đã ngưng tụ thành một con quái vật nửa người nửa khô lâu.

Quái vật này chân đạp Huyết Hải, xương trắng vờn quanh, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, giống như ác ma bò ra từ địa ngục. Nó cất lên một tiếng rít gao trâm thấp, trong thanh âm tràn ngập phẫn nộ và sát ý.

Lý Thủy Đạo bình thản nói: "Đuổi theo!"

Con quái vật kia nghe vậy, lại lập tức phát ra một tiếng gào thét càng thêm thê lương, thân hình nó khẽ động, cũng nhanh chóng hóa thành một luồng lưu quang màu đỏ như máu, đuổi theo sát phương hướng Thanh Huyên Tử rời đi.

Lý Thủy Đạo chân đạp Kim Liên, cũng đi theo hướng đó.

Cuộc chiến hôm nay không phải thứ Thanh Huyền Tử kia muốn đánh thì đánh, muốn chạy thì chạy.

Thanh Huyền Tử dựa vào tu vi Luyện Hư Cảnh, cùng với loại thân pháp nhanh chóng chỉ có ở kiếm tu, đã dùng Kiếm Độn Thuật, nhanh chóng bỏ lại Lý Thủy Đạo ở sau lưng. Mãi cho đến khi bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tâm mắt, gã mới hạ xuống một khu sơn cốc tĩnh mịch, bốn phía đều là ma khí lượn lờ, linh khí mỏng manh khó có thể phát hiện được.

Thanh Huyền Tử cau mày, gã biết rõ nơi đây không nên ở lâu, nhưng giờ phút này, pháp lực trong cơ thể đã bị tiêu hao rất nhiều, gã bắt buộc phải móc ra hai khối thượng phẩm linh thạch, đặt trong lòng bàn tay, nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu khôi phục pháp lực.

Đối với gã, trận chiến vừa rồi mang đến thiệt hại quá lớn, chỉ đối phó với một tu sĩ Hóa Thần Kỳ thôi, không ngờ lại tiêu hao ít nhất là một nửa pháp lực trong cơ thể.

Khó chịu nhất là, rõ ràng bản thân đã tiêu hao như thế, nhưng vẫn không chạm được đến góc áo của đối phương.

Chuyện này làm gã vô cùng ảo não.

"Sau này nhất định phải thận trọng." Thanh Huyền Tử thầm cảnh cáo bản thân.

Gã biết rõ, thân ở trong Ma giới, mỗi bước đi đều ngập tràn nguy hiểm, hơi không cẩn thận một chút là có thể rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục ngay.

Kỳ thật, gã đã đủ thận trọng rồi, dù sao gã cũng chỉ đối mặt với một tu sĩ Hóa Thần kỳ mà thôi, ai có thể ngờ được, tu sĩ kia lại có một bộ Ma vật Luyện Hư Cảnh tương trợ?

Ngay khi Thanh Huyên Tử vừa mới đả tọa khôi phục pháp lực không lâu, đột nhiên gã phát hiện ra dị trạng bên trong thân thể. Vội vàng lật ống tay áo ra xem, gã lập tức nhìn thấy từng cục mẩn đỏ mọc ra trên cánh tay mình.

Mồ hôi lạnh chảy ra trên trán Thanh Huyền Tử, dị trạng như thế, vậy mà gã lại không có lấy một chút cảm giác nào?

Gã cuống quít cởi y phục, chỉ thấy toàn thân trên dưới đều bị loại mẩn đỏ nhìn như bệnh sởi này bao trùm, nhưng nếu nhìn kỹ kỳ thật những mẩn đỏ kia chính là một chữ Vạn màu máu.

"Nguy rồi!"

Một loại cảm giác hoảng sợ đến khó nói thành lời dâng lên trong lòng Thanh Huyền Tử. Ga lập tức nhận ra bản thân đã trúng một loại thủ đoạn cực kỳ quỷ dị nào đó. Gã vội vàng điều động pháp lực dồi dào trong cơ thể, muốn bức những cục mẩn đỏ kia ra khỏi da thịt, nhưng chúng lại như đã mọc rễ, đã cắm chặt vào trong huyết nhục của gã rồi, mặc cho gã thúc giục pháp lực như thế nào cũng không mảy may rung chuyển.

Sắc mặt Thanh Huyền Tử thoáng lộ vẻ ngưng trọng, gã biết rõ loại thủ đoạn này không phải chuyện đùa. Gã vội vàng nhắm mắt ngưng thần, có ý định thông qua phương pháp nội thị để xem xét căn nguyên của loại mụn đỏ này.

Nhưng trước mắt gã chỉ là một mảnh huyết hồng, dường như những cục mẩn đỏ ấy đã hòa làm một thể với huyết mạch trong người gã rồi, khó có thể phân tách ra.

Trong lòng lo lắng vạn phần, Thanh Huyền Tử biết rõ, trong khoảng thời gian ngắn bản thân tuyệt đối không thể phá giải thứ quỷ dị này.

Đúng vào lúc ấy, đột nhiên bầu trời trên đỉnh đầu lại biến thành màu đỏ như máu, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi.

Thanh Huyền Tử ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời vốn đang trong xanh vậy mà giờ phút này đã bị một mảnh huyết sắc nồng đậm bao phủ, giống như cả bầu trời đều bị máu tươi thấm đẫm.

Dưới bau trời huyết sắc ấy, một luồng ma khí mãnh liệt cuôn cuộn lao đến, làm cho người hít thở không thông.

Thanh Huyền Tử thoáng rùng mình sợ hãi.

Gã biết, Pháp Hải và con Ma vật Luyện Hư Cảnh kia đã đuổi tới rồi. Rõ ràng là bọn họ không có ý định buông tha cho gã, thề phải đẩy gã vào chỗ chết mới thôi.
Bình Luận (0)
Comment