Chương 1316: Hãy Tiến Lên Mười Bước Nữa!
Chương 1316: Hãy Tiến Lên Mười Bước Nữa!Chương 1316: Hãy Tiến Lên Mười Bước Nữa!
Chương 1316: Hãy Tiến Lên Mười Bước Nữa!
Làn da của nó đã sớm khô quắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra màu đỏ sậm quỷ dị khi còn sống, tựa như trước khi chết, nó đã bị hỏa diễm cực nóng thiêu đốt.
Tuy từng khối cơ bắp khổng lồ kia đã mất đi sức sống nhưng vẫn duy trì được những điểm mấu chốt khi còn sống, hệt như có thể bộc phát ra sức mạnh kinh người bất cứ lúc nào vậy.
Hai mắt của nó nhắm nghiền, mặc dù đôi mắt màu đỏ tươi kia đã mất đi hào quang, nhưng vẫn để lộ ra hung quang vô cùng vô tận như trước khi còn sống.
Tử Lăng hít sâu một hơi, thấp giọng lẩm bẩm: "Đây... đây là Liệt Địa Kim Cương, chính là bá chủ trong nhóm Ma viên, vậy mà nó lại chết trận ở nơi này, tu sĩ Tiên giới lợi hại đến vậy sao?"
Ngay khi nàng đang cảm thán, đột nhiên một luồng hắc quang bay tới, hắc quang thu lại, trực tiếp hóa thành một con Hoang Ma dữ tợn.
Con Hoang Ma này mọc sừng trên đầu, khuôn mặt lãnh khốc, đôi con ngươi vô cùng quỷ dị, tựa như có hai thế giới đang chồng chất lên nhau, trực tiếp phóng ra một luồng khí tức lãnh khốc vô tình.
Con Hoang Ma này ít nhất cũng đạt đến cấp bậc Luyện Hư cảnh.
Hoang Ma kia lạnh lùng đánh giá Tử Lăng, sau đó trâm giọng hỏi: "Ngươi là ấu tể từ đâu tới, tu vi nông cạn như vậy cũng dám đặt chân đến nơi này? Chẳng lẽ không sợ mất mạng hay sao?"
Tử Lăng lấy lại bình tĩnh, trả lời: "Ta chỉ hiếu kỳ mà thôi, không có ý gì khác."
Hoang Ma hừ lạnh một tiếng: "Khu vực Tiên giới vô cùng nguy hiểm, các ngươi không thể đặt chân đến đây được. Mau rời đi!"
Sau khi Tử Lăng bị đe dọa, nàng lập tức ăn ngay nói thật: "Ta... Ta đến chiến trường Tiên Ma tìm kiếm bảo vật."
Hoang Ma kia thoáng sững sờ trước lý do này, lại lắc đầu nói: "Mặc dù nơi đây có rất nhiều bảo vật, nhưng sẽ không có cơ duyên dành cho ngươi đâu.
Dứt lời, Hoang Ma kia đã hóa thành một luồng lưu quang nhanh chóng biến mất ở phía chân trời. Tử Lăng nhìn theo hướng nó rời đi, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm khái khó nói nên lời. Nàng xoay người rời đi, chuẩn bị tiếp tục thăm dò mảnh thảo nguyên chưa từng biết đến này.
Đi vào chiến trường Tiên Ma, Tử Lăng gặp được rất nhiều loại Ma thú cấp cao khó gặp được ở Ma giới.
Cự Lung Ma lơ lửng ở phía chân trời, tựa như từng tòa thành lũy di động, kéo theo một dải sáng màu sắc rực rỡ xuyên suốt cả trăm dặm xa...
Xích Linh Nữ Yêu kết đội bay qua đỉnh đầu, các nàng khát máu, còn cực kỳ lạnh lùng, tiếng kêu của các nàng làm tâm thần người ta không sao yên ổn được...
Hoang Ma thường hành động một mình, bọn họ đều là tồn tại lãnh khốc mà cường đại, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể xuyên thủng lòng người.
Nàng cũng nhìn thấy một con Liệt Địa Kim Cương Cự Viên còn sống, thân thể cao lớn của nó sừng sững như một ngọn núi cao, nó vừa bộc phát ra một tiếng gầm chấn thiên động địa, dường như đang kêu rên vì tộc nhân đã chết đi.
Tử Lăng đi qua mảnh thảo nguyên đan xen giữa Ma tộc và di tích chiến trường để tìm kiếm cơ duyên của mình. Nhưng trên đường đi tới đây, nàng không phát hiện ra loại "Hoang Ma tinh hạch" mà Ảnh Tử tiền bối từng nhắc đến.
Dù nàng đã gặp rất nhiều di hài trên chiến trường, nhưng chúng đều bị Ma tộc đẳng cấp cực cao chia cắt hết rồi, những món bảo vật tốt đều bị nhóm Ma Vương độc chiếm, thậm chí nàng còn không có cả cơ hội đến gần nó.
Tử Lăng đi qua di tích chiến trường trên thảo nguyên, đưa mắt nhìn xung quanh, trong ánh mắt để lộ ra sự mệt mỏi và bất đắc dĩ.
Tìm kiếm thời gian dài như vậy lại không có một chút kết quả nào, đoạn hành trình này thực sự đã khiến nàng đi từ trạng thái hưng phấn ban đầu dần dần trở thành hoài nghi vô vọng.
Tốc độ của nàng từ từ chậm lại, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi niềm oán trách thật sâu.
"Tiền bối, chẳng lẽ ngươi đang trêu đùa ta sao?" Tử Lăng dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giống như đang tìm kiếm cơ duyên ẩn giấu trong hư vô kia: "Ta bôn ba ở chỗ này lâu như vậy, nhưng ngay cả một cái bóng của cơ duyên cũng không thấy."
Trong giọng nói của nàng mang theo oán trách, nhưng phần nhiều hơn là mê mang, khó hiểu đối với những thứ mà mình không biết.
Nàng thực sự không hiểu vì sao vận khí của mình lại kém như thế, vì sao ở trên thảo nguyên tràn đầy kỳ ngộ và khiêu chiến này, mà ngay cả một chút cơ duyên nàng cũng không tìm thấy?
Đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai nàng, giống như âm thanh của nước suối trong veo, dịu dàng làm dịu đi tâm linh khô cạn của nàng: "Tử Lăng, chớ nhụt chí."
Trong giọng nói ấy để lộ ra một loại cảm giác ung dung và bình tĩnh, dường như nó có thể làm bình ổn được chút dao động trong nội tâm nàng.
Tử Lăng cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân mình, nàng thật sự khó có thể tin được thanh âm mờ ảo kia lại truyền đến từ bên trong cái bóng.
Âm thanh kia lại một lần nữa vang lên, giọng nói ấy như ảo như mộng, rõ ràng là cực kỳ mơ hồ lại truyền vào trong tai Tử Lăng không sót một chữ: "Phía trước có bảo vật, chỉ cần ngươi tiếp tục tiến lên là có thể tìm được."
Tử Lăng khẽ nhíu mày, trong ánh mắt nàng lóe lên vẻ nghi hoặc và cảnh giác, cái miệng nhỏ nhắn thâm nói: "Ta sẽ không bị lừa nữa đâu, tiền bối, rốt cuộc là ngài đang muốn ta làm cái gì? Mong ngài hãy nói rốt"
Dường như giọng nói kia có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, bởi vì ngay sau đó, hắn lại lên tiếng nói: "Tử Lăng, ta biết trong lòng ngươi có nghi ngờ, lần này tuyệt không phải nói nhảm. Ở phía trước, chỉ cần ngươi đi thêm mười bước là có thể nhìn thấy món bảo vật kia."
Tử Lăng hít sâu một hơi, nàng quyết định lại tin đối phương thêm một lần nữa. Vì vậy, nàng bước tới, dựa theo phương hướng mà âm thanh kia chỉ dẫn, từng bước một tiến lên.
Khi nàng bước tới bước thứ chín, đột nhiên một loại cảm giác khẩn trương và chờ mong khó mà miêu tả thành lời trực tiếp trào dâng trong lòng. Nàng chăm chú nhìn về phía trước, trái tim đập rất nhanh, dường như nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính bản thân. Khi nàng tiến lên bước thứ mười, cảnh tượng phía trước lập tức làm cho nàng khiếp sợ không thôi.