Chương 1337: Chấn Động Doanh Trướng!
Chương 1337: Chấn Động Doanh Trướng!Chương 1337: Chấn Động Doanh Trướng!
Chương 1337: Chấn Động Doanh Trướng!
"Độc Nhãn Thứ Ma ngũ giai!" Lại có người hét lớn: 'Lực phòng ngự của loại Ma tộc này rất mạnh, ngay cả pháp bảo cũng khó có thể phá được lân giáp của nó. Vậy mà Pháp Hải đại sư có thể đơn độc săn giết loại Ma tộc này, rốt cuộc là thực lực của hắn mạnh đến mức nào?"
Theo tiếng kinh hô thứ hai vang lên, bầu không khí trong doanh trướng càng trở nên nhiệt liệt. Mọi người nghị luận âmï, trên mặt đều lộ ra vẻ khó có thể tin tưởng vào mắt mình.
Ngay sau đó, chấp lệnh quan lại lấy cái đầu thứ ba, thứ tư, thứ năm của Ma tộc ra. Mỗi một cái đầu đều đại biểu cho một vị cao thủ Ma tộc cường đại, chúng nó hoặc dữ tợn, hoặc quỷ dị, hoặc khủng bố, mỗi một cái đều đủ sức làm cho đám tu sĩ Đạo môn đang có mặt ở đây phải sợ hãi không thôi.
"Xích Linh Nữ Yêu ngũ giail"
"Độc Giác Xích Ma ngũ giai!"
"Liệt Hồn Ma ngũ giai!"
Theo từng cái đầu của Ma tộc được triển lãm trong doanh trướng, mỗi lần như vậy, đều làm dấy lên một tiếng kinh hô.
Những tiếng kinh hô kia tựa như sóng biển, từng tầng từng tầng tiến dần lên, từ từ đẩy về phía cao trào.
Trên mặt mỗi người đều tràn ngập nỗi khiếp sợ và kính trọng, bọn họ nhìn Lý Thủy Đạo giống như đang nhìn một vị truyên kỳ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
"Đây... Đây rốt cuộc là quái vật gì?" Có người run giọng hỏi: "Hắn lại có thể săn giết nhiều Ma tộc mạnh mẽ như vậy, đến cùng là thực lực của hắn đã đạt đến loại cảnh giới gì rồi?"
"Ngươi không cảm nhận được sao? Vị Pháp Hải đại sư này có tu vi Hóa Thần kỳ."
"Tu vi Hóa Thần kỳ thực sự mạnh như vậy sao? Có thể một mình săn giết nhiều Ma tộc như vậy? Đúng là vô địch cùng cấp!"
"Ta nghe nói hắn am hiểu lôi pháp, uy lực vô cùng." Một gã đốc chiến quan thấp giọng nói: "Tại Chiến trường Tiên Ma, một mình hắn đã độc chiến đông đảo cao thủ của Ma tộc, cuối cùng còn toàn thân trở ra. Thực lực như vậy đúng là khó có thể tưởng tượng nổi."
"Ta nghe nói toàn bộ Phật môn cũng chỉ có một mình La Hán là toàn thân trở ra, còn một người khác là Phật tu Hợp Thể cảnh Tĩnh Từ Bồ Tát."
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong được." Có người cảm thán nói: “Ai mà ngờ nổi tu sĩ Phật môn vốn lấy nguyện lực đúc thành Pháp Thân lại có thực lực mạnh đến mức này?"
"Vậy cũng phải nhìn xem đó là người nào, bởi xét cho cùng, người với người cũng không giống nhau, dù tu luyện cùng một loại đạo pháp, cũng sẽ khác nhau rất lớn."
"Đúng là như thế"...
Lúc này, Lý Thủy Đạo đang chắp hai tay trước ngực, đứng giữa doanh trướng, vẻ mặt vừa khiêm tốn vừa cung kính, dường như hồn nhiên không hay biết, những người khác đã coi hắn là một vị Chiến Thần vô địch rồi.
Năm cái đầu lâu Ma tộc này đã được hắn tiến hành chọn lựa một phen, nhưng không một cái nào là do hắn tự tay giết chết, tất cả đều chết trên tay sáu vị Hóa Thần Kỳ kiếm tu trẻ tuổi của Thanh Hư Kiếm Đình.
Chỉ có điều, đến cuối cùng, Tích Vân cốc đã bị hắn quét dọn sạch sẽ, trong những thứ còn sót lại kia, thì Hoang Ma Luyện Hư cảnh cùng với Dục Nghiệt Tà Ma ngũ giai - hai tồn tại có giá trị lớn nhất - đều bị hắn cất giữ ở bên trong Hư cảnh rồi.
Chấp lệnh quan chậm rãi nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng đè xuống, dường như chuỗi âm thanh ồn ào náo động bên trong doanh trướng đã bị một luồng lực lượng vô hình nào đó đè lên, khiến tất cả dân dần an tính lại.
Đến đây, gã dùng ánh mắt sáng như đuốc, nhìn thẳng vào Lý Thủy Đạo đang đứng chính giữa, cất giọng nói trâm ổn mà có lực: "Pháp Hải, lần này ngươi xâm nhập vào Tích Vân cốc, đại phá Ma tộc, hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ xuất sắc. Như vậy, ngươi muốn được khen thưởng như thế nào?"
Lý Thủy Đạo nghe vậy lại hơi cúi đầu, chắp tay trước ngực, trong mắt hiện lên một tia kiên nghị và khiêm tốn. Hắn nhẹ giọng nói: "Vì thủ hộ Nhân tộc, bảo vệ thương sinh, đây là chức trách của ta, không dám yêu cầu xa vời bất cứ món phần thưởng nào."
Chấp lệnh quan khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng: "Được! Chí tại thiên hạ, lòng mang thương sinh, đây đúng là may mắn của Nhân tộc ta."
Vừa dứt lời, thanh âm của gã lại càng thêm vang dội: "Quân đoàn Nhân tộc ta, thưởng phạt phân minh, có công tất thưởng, có tội tất phạt. Lần này, ngươi lập được đại công, sao có thể không thưởng? Ta ban cho ngươi một ngàn công huân, ngươi có thể đi tới chỗ quân nhu, nhận phần thưởng của mình."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, trong mắt cũng xuất hiện một tia vui mừng, nhưng lập tức đã khôi phục lại bình tĩnh. Hắn chắp hai tay trước ngực, cung kính hành lễ với chấp lệnh quan: "Đa tạ chấp lệnh quan đại nhân ban thưởng, Pháp Hải chắc chắn sẽ tiếp tục cố gắng, tận trung với cương vị công tác của mình vì Nhân tộc.
Chấp lệnh quan mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói: "Ngươi đi lĩnh thưởng trước, sau khi trở về, ta có chuyện quan trọng khác muốn bàn giao."
Trong lòng Lý Thủy Đạo hơi động, hắn biết "việc quan trọng" mà chấp lệnh quan muốn nói nhất định là không tâm thường. Hắn lại hành lễ, sau đó xoay người đi ra bên ngoài doanh trướng.
Mọi người trong doanh trướng đều đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lý Thủy Đạo, trong mắt tràn ngập kính nể và chờ mong. ...
Khu vực quân nhu nằm sâu bên trong doanh địa, là một tòa kiến trúc được xây dựng từ đá tảng cứng rắn, tản ra khí tức cổ xưa mà trang trọng.
Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa ngoài hiên chiếu xuống mặt đất phủ đầy đá xanh, hình thành từng mảng sáng tối loang lổ.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió và tiếng thao luyện của nhóm binh lính nơi xa.
Lý Thủy Đạo bước vào khu vực quân nhu, lập tức có một mùi hương nhàn nhạt của thảo dược và ánh sáng kim loại đập vào mặt. Hắn ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy trên kệ hàng có bày đầy pháp bảo, pháp khí, đan dược và phù trận đủ mọi kiểu dáng, chủng loại, chúng nó hoặc lóe lên hàn quang, hoặc tản ra quang hoa nhàn nhạt, khiến người ta nhìn muốn hoa cả mắt.
Hắn đi tới trước mặt một vị quân nhu quan đang thu dọn hàng hóa, cung kính thi lễ, nói: "Tại hạ Pháp Hải, phụng mệnh chấp lệnh quan đến đây nhận lấy phần thưởng."