Chương 1340: Triệu Cuồng Phong!
Chương 1340: Triệu Cuồng Phong!Chương 1340: Triệu Cuồng Phong!
Chương 1340: Triệu Cuông Phong!
Theo Phạn văn không ngừng dung nhập, khí tức của Lý Thủy Đạo càng ngày càng mạnh, thân thể hắn cũng bắt đầu tản ra một mảnh quang mang mơ hồ.
Mấy ngày sau, Phật môn nguyện lực chồng chất đã được luyện hóa xong toàn bộ.
Lý Thủy Đạo thở hắt ra một hơi, giống như một con trường long ra biển, mang theo ánh sáng màu vàng lượn lờ bên trong u cốc.
Là thời điểm nên luyện hóa nguyện lực của "Huyết Ma giáo'.
Chỉ thấy Lý Thủy Đạo vung tay lên, một vâng hào quang hiển hiện. Bỗng dưng lại có ba nữ tử xuất hiện bên trong động phủ. Các nàng lần lượt là Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường, bọn họ chính là Huyết Thần Tử của Huyết Ma giáo, hiện giờ đều đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ.
Đôi mắt Thanh Minh dịu êm như nước mùa xuân, đôi môi Tử Yên khẽ mở, tựa như đang nói ra một điều gì, mà Mặc Thường lại lộ vẻ mặt kiều diễm, trong ánh mắt toát ra vô tận khát khao.
Bên cạnh cái đầm đen trong sơn cốc âm u này, ba vị nữ tử đều xinh đẹp như đóa hoa nở rộ. Mặt nước trong đầm đen lấp lánh ánh sáng, tựa như một nhóm tỉnh linh đang thấp giọng ngâm xướng. Từng gốc cổ thụ che trời mọc quanh bốn phía, mây mù lượn lờ, càng tăng thêm vài phần thần bí và mông lung cho hình ảnh kiều diễm này. ...
Có rất nhiều cọng cỏ xanh biếc mọc bên cạnh đầm nước đen, trong nhóm này lại có một cọng cỏ hoàn toàn giống với đám cỏ xung quanh, nhưng bên trong lại là một tòa động phủ cực kỳ bí ẩn.
Triệu Cuông Phong đang ngồi xếp bằng trong tòa động phủ ấy, vẻ mặt cực kỳ chăm chú. Trên tay gã nắm chặt một cái hồ lô màu đen, đó là món bảo vật gã ngẫu nhiên đạt được trên chiến trường Tiên Ma.
Nó là một món thất giai linh bảo "Can Khôn Linh Vực".
Món bảo vật này không ngừng tản ra một mảnh linh quang nhàn nhạt mơ hồ, phảng phất như bên trong đang ẩn chứa vô vàn huyền bí.
Nếu có thể hoàn toàn luyện hóa được món bảo vật Càn Khôn Linh Vực này, gã sẽ có được một vùng không gian địa vực rộng lớn, bên trong ẩn chứa tài nguyên tu luyện lấy mãi không hết.
Triệu Cuông Phong đã bế quan trong tòa động phủ này được mấy tháng. Nhóm tu sĩ của đốc chiến đội từng đến đây mấy lần, cẩn thận tìm kiếm tung tích của gã, nhưng đều không thể tìm được.
Cọng cỏ xanh biếc này chính là một tòa động phủ bí ẩn cực kỳ ưu việt, chỉ can dung nhập vào hoàn cảnh thích hợp, thì kể cả thân thức có mạnh hơn nữa cũng không cách nào tìm được tung tích của nó.
Triệu Cuồng Phong càng có lòng tin với thủ đoạn ẩn giấu của mình thì trong lòng càng an tâm luyện hóa "Can Khôn Linh Vực". Chủ nhân trước của món pháp bảo này là một tu sĩ Luyện Hư cảnh, Triệu Cuồng Phong muốn luyện hóa nó cũng không dễ dàng.
Gã đã an tâm luyện hóa một đoạn thời gian dài như thế... Nhưng đột nhiên hai ngày trước, lại có một tên hòa thượng mặc áo bào đen bất ngờ xông vào khu sơn cốc này.
Triệu Cuong Phong vừa gặp hắn, trong lòng đã giật mình, tưởng hắn chính là người của đốc chiến đội lại tới thêm lần nữa. Nhưng trải qua một phen quan sát, Triệu Cuông Phong đã xác định hòa thượng trẻ tuổi này tuyệt đối không phải người của đốc chiến đội, mà là một tán tu. Nếu là người của đốc chiến đội khẳng định là hắn sẽ đi một vòng, phát hiện không có ai là trực tiếp xoay người rời đi, nhưng hòa thượng này lại quyết định an cư ở nơi đây, hắn mở một tòa động phủ đơn giản trên vách đá bên cạnh hắc đàm, bắt đầu bế quan tu luyện.
Ban đầu, công pháp hòa thượng này tu luyện đúng là công pháp của Phật môn chính thống. Thời điểm hắn đả tọa, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, trên thân tản ra một mảnh kim quang nhàn nhạt, thậm chí còn có Phạn văn màu vàng toả sáng rực rỡ xung quanh.
Nhưng mấy ngày sau, một chuyện mà Triệu Cuồng Phong tuyệt đối không thể dự liệu được đã xảy ra.
Sáng sớm hôm đó, Triệu Cuồng Phong đang nghiêm túc luyện hóa bảo vật, đột nhiên lại nghe thấy tiếng cười duyên dáng của nữ tử. Trong lòng gã cả kinh, vội vàng nhìn theo phương hướng tiếng cười truyền đến, chỉ thấy hòa thượng kia đang ở bên cạnh đầm nước, nhưng không biết hắn lại triệu hồi được ba nữ tử xinh đẹp từ nơi nào. Ba nữ tử này đều thướt tha yêu kiều, xinh đẹp động lòng người, các nàng vây quanh hòa thượng nọ, không ngừng nhảy múa, tiếng cười nói vui vẻ liên miên.
Triệu Cuồng Phong vô cùng kinh hãi, gã chưa từng trông thấy đệ tử Phật môn nào lại phóng đãng không kiêm chế được như vậy.
Gã không nhịn được mà mắng thầm trong lòng: "Hòa thượng này đúng là thứ bại hoại trong Phật môn! Sao lại ở nơi này, làm ra loại chuyện khó coi như vậy?"
Nhưng đương nhiên, có bực đến mức nào, gã cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Gã biết rõ trong Tu Tiên Giới đều có đạo của riêng mình, tuy loại hành vi dâm loạn của hòa thượng kia làm người ta khinh thường, nhưng chỉ cần không liên quan đến lợi ích của bản thân, gã sẽ không hỏi đến.
Trong lòng gã chỉ có một mục tiêu, đó chính là toàn lực luyện hóa Càn Khôn Linh Vực trên tay, để trong tương lai, thứ này có thể cung cấp trợ giúp to lớn cho chuyện tu hành của mình.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Triệu Cuồng Phong lại dần dần phát hiện, hành vi của hòa thượng kia vốn không đơn giản là thỏa mãn dục vọng. Bởi mỗi khi màn đêm buông xuống, sơn cốc sẽ tràn ngập một bâu không khí quỷ di.
Nói chính xác hơn, trong bầu không khí vốn tươi mát kia sẽ dân dần tràn ngập một loại khí tức huyết sát và dâm tà đan xen vào nhau.
Triệu Cuồng Phong hoàn toàn không có tâm tư luyện hóa pháp bảo, gã ngồi trong khu động phủ cỏ xanh của mình, chăm chú nhìn một màn quỷ dị phía trước.
Chỉ thấy hòa thượng kia để nửa người trên trần trụi, ngồi xếp bằng trên thân thể của một nữ tử, nữ tử kia nhắm chặt hai mắt, cả người không nhịn được mà co rút lại. Hai nữ tử khác đang đứng bên cạnh, y phục bay bay, nhẹ nhàng nhảy múa, trong mắt các nàng lóe lên một tia quang mang khác thường, dường như đang bị một luồng lực lượng thần bí nào đó khống chế.
Hòa thượng kia không ngừng lẩm bẩm trong miệng, âm thanh trâm thấp mà quỷ dị, như đang tụng niệm một đoạn chú ngữ cổ xưa nào đó.
Theo âm thanh chú ngữ trong miệng hắn vang lên, bầu không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo, từng luồng khí tức tà ác từ bốn phương tám hướng hội tụ lại.