Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1343 - Chương 1343: Tiên Tôn Cần Dùng Thứ Đó Đến Thế Sao?

Chương 1343: Tiên Tôn Cần Dùng Thứ Đó Đến Thế Sao? Chương 1343: Tiên Tôn Cần Dùng Thứ Đó Đến Thế Sao?Chương 1343: Tiên Tôn Cần Dùng Thứ Đó Đến Thế Sao?

Chương 1343: Tiên Tôn Cần Dùng Thứ Đó Đến Thế Sao?

Một tu sĩ Hợp Thể cảnh mặc y phục tham tướng (quan thanh tra) tiến lên một bước, khom người hồi đáp: "Bam báo Tiên Tôn, trận chiến này chúng ta đã xác nhận được số tu sĩ chết trận rồi, tổng cộng có hai ngàn ba trăm tu sĩ Nguyên Anh, năm trăm tu sĩ Hóa Thân kỳ, hai mươi sáu tu sĩ Luyện Hư cảnh, cùng với ba tu sĩ Hợp Thể cảnh."

"Ồ? Đã chết ba tu sĩ Hợp Thể cảnh sao?" Trên mặt Kình Vũ Tiên Tôn lại lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"Đúng vậy, Tiên Tôn." Tham tướng tu sĩ tiếp tục nói: "Trong ba tu sĩ Hợp Thể cảnh này, có hai người là kiếm tu, một người là Phật tu. Kiếm tu thực lực kinh người, hiếu chiến thành tính, trải qua lần đại chiến này, có thể làm suy yếu thực lực của bọn họ trên diện rộng. Nhưng Vô Thiên Phật Tổ quá mức do do dự dự lo trước lo sau, chỉ phái hai tu sĩ Hợp Thể đi tới, còn đều là Phật tu không được hoan nghênh tại Thiên Phạm Phật Quốc."

"Ha ha ha ha.… Kình Vũ Tiên Tôn vui sướng nở nụ cười: 'Lão lừa trọc Vô Thiên kia, dù không nắm rõ toàn bộ quá trình nhưng lại hiểu rõ mồn một mục đích của chuyến đi này, không giống những tên kiếm tu hiếu chiến nọ."

"Vậy vì sao hắn còn phái nhiều Phật tu tới tham dự trận chiến này như vậy?" Tham tướng kỳ quái hỏi.

"Hừ! Thì muốn mượn tay chúng ta xử lý đám người không cùng quan điểm một chút mà thôi." Một gã tham tướng khác lộ vẻ mặt khinh thường nói.

"Như vậy, Phật tu và Kiếm tu Luyện Hư kỳ đã chết bao nhiêu?" Kình Vũ Tiên Tôn tiếp tục hỏi.

"Bẩm báo Tiên Tôn, phía Phật tu phái ra năm tu sĩ Luyện Hư kỳ, toàn bộ đã chết trận sa trường. Mà phía kiếm tu lại phái ra ba mươi sáu tu sĩ Luyện Hư kỳ, đã chết trận hai mươi người. Người của chúng ta, chỉ có một mình Thanh Huyền Tử chết trận." Tu sĩ tham tướng trả lời.

"Thanh Huyền Tử? Làm sao hắn lại chết trận?" Đột nhiên sắc mặt Kình Vũ Tiên Tôn trở nên âm trầm: "Không phải hắn đã đi Ma giới vơ vét tài nguyên sao? Làm sao lại chết trên chiến trường?"

"Bẩm báo Tiên Tôn, Thanh Huyền Tử bị tu sĩ bản địa Ma giới giết chết trong quá trình vơ vét tài nguyên." Tu sĩ tham tướng giải thích: "Có lẽ hắn làm việc quá liều lĩnh, không nghe theo chỉ huy..."

Kình Vũ Tiên Tôn trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi mở miệng: "Chết cũng tốt."

"Vâng, Tiên Tôn!" Tu sĩ tham tướng cúi đầu đáp.

"Như vậy, tình huống tổn thất của tu sĩ Hóa Thần kỳ và Nguyên Anh kỳ thì như thế nào?" Kình Vũ Tiên Tôn lại một lần nữa hỏi thăm tham tướng.

Tham tướng cúi đầu, hít sâu một hơi, nặng nề nói: "Đã tổn thất tổng cộng là năm trăm tu sĩ Hóa Thần kỳ. Trong đó, tám mươi vị cao tăng của Phật môn đều chết trận sa trường, tu sĩ còn lại tổn thất, chúng ta và kiếm tu gần như mỗi bên chiếm một nửa. Về phần tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tu sĩ Phật môn cử di rất ít, đã chết trận toàn bộ, người của chúng ta chết nhiều hơn một chút, thoáng nhiều hơn một nửa."

Kình Vũ Tiên Tôn khẽ gật đầu. Nghe số liệu này, thậm chí trên mặt gã còn mang theo vài phần hài lòng, nhưng vẫn giả mù sa mưa nói: "Bọn họ hi sinh đều là vì bảo hộ Nhân tộc. Sự tích anh dũng của bọn họ, chúng ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng."

"Vâng vâng vâng... Hai gã tham tướng liên tục nói.

Kình Vũ Tiên Tôn cũng chưa ngừng hỏi, gã lại một lân nữa lộ vẻ mặt nghiêm trọng hỏi thăm: "Tình huống tổn thất của nhóm khôi lỗi bên phía chúng ta như thế nào?" Tham tướng nhíu mày: "Ba ngàn Thiết Dực Khôi Lỗi, chúng ta thu về chưa tới một nửa, còn ba trăm Kim Giáp Khôi Lỗi, chỉ thu về được ba mươi con."

Sắc mặt Kình Vũ Tiên Tôn lập tức trở nên âm trầm, gã thở dài nói: "Đúng là tổn thất về khôi lỗi có chút thảm trọng rồi."

Lúc này, lời nói của tham tướng vừa chuyển, trên mặt lại lộ ra mấy phần mừng rỡ: "Nhưng Tiên Tôn, lần này chúng ta đã giành được khá nhiều tài liệu từ phía Ma tộc, hoàn toàn đủ để luyện chế mười vạn bộ khôi lỗi."

Trên mặt Kình Vũ Tiên Tôn cũng lộ ra một nụ cười hài lòng: "Như thế rất tốt. Nhờ lần này, thực lực của chúng ta sẽ được tăng lên cực lớn."

Nhưng đúng vào lúc này, tham tướng lại cẩn thận từng li từng tí báo cáo một tin tức: "Tiên Tôn, lần này có hai cái Càn Khôn Linh Vực bị thất lạc."

"Cái gì? Làm sao lại mất đi?" Trong thanh âm của Kình Vũ Tiên Tôn tràn đầy kinh ngạc và phẫn nộ.

Tham tướng giải thích: "Một cái trong đó do Thanh Huyền Tử nắm giữ. Hắn chết trận ở Ma Giới, đương nhiên là Càn Khôn Linh Vực trên người hắn không thể thu về được. Mà một cái khác vốn thuộc về Tố Nguyên của Thái Hư Kiếm Phái, Càn Khôn Linh Vực trên người hắn là nhận được từ Chư Thiên Tiên Minh, hắn đã chết ở trên chiến trường. Sau khi chiến đấu, chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi, lại không có thể tìm được Càn Khôn Linh Vực của hắn, hẳn là bị tu sĩ khác nhặt được rồi."

Sắc mặt Kình Vũ Tiên Tôn lại một lân nữa âm trầm xuống: "Các ngươi không tìm ra là ai đã nhặt được sao?"

Hai gã tham tướng đồng thời lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

"Chúng ta đã cẩn thận kiểm tra qua... Nhưng không tìm được người này, hẳn là tu sĩ thu được Càn Khôn Linh Vực đã dứt khoát lựa chọn làm đào binh. Dù sao, món bảo vật này..." Tham tướng còn chưa nói hết lời, nhưng Kình Vũ Tiên Tôn đã hiểu được ý tứ của gã.

Sắc mặt Kình Vũ Tiên Tôn càng thêm âm trầm: "Chẳng lẽ các ngươi lại không bắt được những kẻ đào binh kia sao?”

Tham tướng nghi hoặc: "Tiên Tôn, chúng ta đã bắt được toàn bộ đám đào binh rồi. Nhưng trong nhóm này có một kẻ đào binh tên là Triệu Cuông Phong, là tu sĩ Hóa Thần kỳ. Chúng ta đã phái không ít người đi bắt hắn nhưng không thành công. Mãi về sau, chỉ biết được rằng hắn đã chết, nhưng lại không biết món bảo vật kia, cuối cùng là làm lợi cho ai."

Kình Vũ Tiên Tôn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: 'Nhất định phải soát người toàn bộ đám tu sĩ tham gia vây bắt Triệu Cuồng Phong!"

Tham tướng lộ vẻ mặt nghi hoặc: "Tiên Tôn cần dùng thứ đó đến thế sao? Càn Khôn Linh Vực kia vốn không phải là của chúng ta."
Bình Luận (0)
Comment