Chương 1351: Cái Tên Thành Sự Không Đủ, Bại Sự Có Thừa Này!
Chương 1351: Cái Tên Thành Sự Không Đủ, Bại Sự Có Thừa Này!Chương 1351: Cái Tên Thành Sự Không Đủ, Bại Sự Có Thừa Này!
Chương 1351: Cái Tên Thành Sự Không Đủ, Bại Sự Có Thừa Này!
Vô Thiên Phật Tổ cau mày, gã tiếp tục truy hỏi: "Vì sao Lưu Ly Sơn lại bị công phá? Ngươi là người bảo vệ của Lưu Ly sơn, vì sao không đánh lại bọn họ?”
Khổ Khiếu Đầu Đà thầm run lên, gã biết rõ mình đã gây ra sai lầm lớn, khó thoát khỏi cái chết. Giờ phút này, gã cũng không hề bận tâm đến mặt mũi, lập tức chỉ vào Lý Thủy Đạo tức giận nói: "Nửa tháng trước, người này đã đánh ta trọng thương, khiến cho tu vi của ta bị tổn hao nhiều, không cách nào phát huy được toàn lực, nên mới để đám giáo đồ Huyết Ma Giáo kia công phá Lưu Ly Sơn”"
Ánh mắt Vô Thiên Phật Tổ chuyển hướng về phía Lý Thủy Đạo, gã trầm giọng hỏi: "Pháp Hải, việc này có thật hay không?”
Lý Thủy Đạo hơi cúi đầu, cung kính trả lời: "Hồi bẩm Phật tổ, nửa tháng trước, ta đã trở về Lưu Ly Sơn thăm hỏi Khổ Khiếu sư huynh, đồng thời cũng biện luận Phật pháp với sư huynh. Nhưng không ngờ sư huynh lại chủ động ra tay với ta, ta vốn định nhượng bộ, nhưng thế công của sư huynh mãnh liệt, ta bị bức bách chỉ có thể đánh trả. Cũng không phải ta cố ý làm sư huynh bị thương nặng, chỉ không ngờ chuyện này lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy."
Chúng La Hán Đầu Đà trong đại điện nghe vậy, đều lộ vẻ kinh ngạc. Vốn dĩ chuỗi truyền âm nhập mật trước đó đã ngừng lại nhưng bây giờ lại tiếp tục xôn xao vang lên.
"Không ngờ thực lực của Khổ Khiếu lại kém như vậy nhỉ? Ngay cả một tên sư đệ Hóa Thần kỳ cũng không đánh lại được."
"Hắn chấp chưởng Lưu Ly Sơn nhiều năm rồi, ai ngờ lại không chịu nổi một kích."
"Người như vậy làm sao leo lên được vị trí Đầu Đà? Lại còn chấp chưởng địa phương trọng yếu như vậy?"
"Sợ là các ngươi không biết bối cảnh của Khổ Khiếu? Năm đó Phật tổ thượng vị, hắn đã lập công lớn đấy.
"Dù vậy cũng không thể để một phế vật chấp chưởng Lưu Ly Sơn chứ?"...
Mặc dù mọi người nghị luận bằng truyên âm nhập mật, nhưng thần thức của Vô Thiên Phật Chủ lại có thể nghe được rõ rành rành. Nhưng thân là Phật Tổ, gã cũng không tiện vạch trần, chẳng qua sắc mặt lại càng thêm tối tăm.
"Nói bậy!" Đột nhiên Khổ Khiếu Đầu Đà tức giận rống to, sắc mặt của gã đỏ bừng, giống như bị chạm đến chỗ đau nơi sâu nhất trong đáy lòng: "Rõ ràng là ngươi khiêu khích trước, muốn chia một nửa nguyện lực của tai"
Thanh âm của gã vang vọng trong Đại Hùng bảo điện, tràn ngập không cam lòng và oán hận.
Đám La Hán và Đầu Đà đều nhìn về phía Lý Thủy Đạo, đòi chia một nửa nguyện lực, đúng là có hơi quá đáng.
Lý Thủy Đạo chắp hai tay trước ngực, bình tĩnh đáp lại: "La ngươi khoe khoang với ta hàng năm ngươi được chia đến hai mươi triệu nguyện lực, ta chỉ hiếu kỳ hỏi thăm, đơn giản vậy thôi mà ngươi đã sinh lòng bất mãn, còn thẳng thừng ra tay với ta."
Lời này vừa nói ra, nhóm La Hán, Đầu Đà khác đều lộ vẻ mặt chấn động. Bọn họ lại tiếp tục khe khẽ nói nhỏ với nhau, tuy thanh âm nhỏ, nhưng ở trong tòa đại điện im ắng thưa người này lại có thể nghe được rõ ràng: "Hai mươi triệu nguyện lực? Đãi ngộ của Khổ Khiếu Đầu Đà quá tốt rồi!"
"Mỗi năm đều có đến hai mươi triệu nguyện lực, đây tuyệt đối là một con số trên trời!"
"Nguyện lực phong phú như thế, lại cho một tên phế vật thế này, thật sự khiến người ta khó có thể tin nổi."
"Phật Tổ bất công, thiên vị Khổ Khiếu Đầu Đà như thế, những đệ tử cực cực khổ khổ tu hành như chúng ta làm sao mà chịu nổi?"
Hai mắt Vô Thiên Phật Tổ hơi nheo lại, gã cảm nhận được tiếng nghị luận của nhóm La Hán, Đầu Đà bên trong đại điện, những âm thanh này như từng cây kim đâm vào trong lòng gã, đây là âm thanh phản đối gã đây!
Thực lực của Tĩnh Từ Bồ Tát vô cùng cường hãn, nếu nàng dẫn đầu đối kháng với gã, như vậy vị trí Phật Tổ vừa mới vững chắc này, có lẽ sẽ tràn ngập nguy cơ.
Càng nghĩ trong lòng Vô Thiên Phật Tổ càng phẫn nộ, gã trừng mắt nhìn Khổ Khiếu Đầu Đà, trong lòng mắng thầm: "Cái tên thành sự không đủ, bại sự có thừa này!"
Nghe đến đây, gã cũng không do dự thêm nữa, đột nhiên đánh ra một chưởng.
Vô Thiên Thần Chưởng!
"Âm!" Một tiếng động thật lớn vang lên, thân thể Khổ Khiếu Đầu Đà đã hóa thành một mảnh huyết vụ ngay trong đại điện. Linh hôn gã hoảng hốt giấy giụa trên không trung, nhưng không cách nào thoát khỏi uy lực còn sót lại của Vô Thiên Thân Chưởng. Đến cuối cùng, linh hồn của gã cũng tiêu tán trong không khí, chỉ để lại một mảnh tĩnh mịch vô biên.
Một chưởng này không chỉ đơn thuần là để trừng phạt Khổ Khiếu Đầu Đà vì đã thất trách và thất bại mà phần nhiều là để lập uy. Vô Thiên Phật Tổ muốn cho tất cả La Hán và Đầu Đà đều biết, gã mới là chúa tể của Đại Lôi Âm Tự này, bất cứ kẻ nào dám có can đảm khiêu chiến quyền uy của gã, đều phải trả một cái giá thảm trọng.
Trong đại điện, nhóm La Hán, Đầu Đà đều cúi đầu, không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì. ...
Đại Lôi Âm Tự mênh mông, Đại Hùng Bảo Điện hùng vĩ.
Vô Thiên Phật Tổ xuất chưởng đánh Khổ Khiếu Đầu Đà tan thành tro bụi, chiêu này lập tức chấn nhiếp tất cả đám La Hán và Đầu Đà.
Lúc này, mọi người đều nín thở tập trung, chỉ vì thế cục trước mắt hệt như mạch nước ngầm mãnh liệt, sóng ngầm đã bắt đầu khởi động rồi.
Vô Thiên Phật Tổ trâm mặc một lúc, sau đó ánh mắt sắc bén kia chậm rãi rơi xuống người Lý Thủy Đạo, gã từ từ mở miệng nói: "Pháp Hải, chuyện hôm nay, ngươi cũng khó thoát khỏi tội lỗi."
Lý Thủy Đạo lại không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Phật Tổ minh xét, Pháp Hải chỉ nói đúng sự thật mà thôi."
Vô Thiên Phật Tổ hừ lạnh một tiếng, chất vấn: "Ngươi và Khổ Khiếu đã tiêu diệt Huyết Ma Giáo từ nhiều năm trước, vì sao bây giờ chúng lại tàn tro bùng cháy, thậm chí còn chiếm được Lưu Ly Sơn?"
Lý Thủy Đạo cung kính bẩm báo: "Khởi bẩm Phật tổ, bắt đầu từ thời khắc đại chiến Tiên Ma, Lưu Ly Sơn đã chỉ còn lại một cái vỏ rỗng. Lại thêm Khổ Khiếu Đầu Đà kia tham lam, nhằm thâu tóm, hưởng dụng nguyện lực một mình, gã lại không chịu tuyển nhận La Hán. Việc này đã làm cho Phật lực trống rỗng, lúc này mới khiến Huyết Ma Giáo có cơ hội lợi dụng."