Chương 1387: Vạn Kiếm Quy Hư!
Chương 1387: Vạn Kiếm Quy Hư!
Tuy trên mặt hòa thượng Minh Ngộ vẫn mọc đầy mụn mủ, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên một tia nhận thức và kính sợ hoàn toàn mới.Quang mang màu vàng và năm màu đan xen vào nhau, tạo thành một quả cầu ánh sáng cực lớn. Bên trong quả cầu ánh sáng nọ, gió lốc tàn phá bừa bãi, bóng dáng của kiếm ảnh và Phật Chưởng trở nên mơ hồ không rõ, hai loại lực lượng hoàn toàn bất đồng điên cuồng trùng kích lẫn nhau, có ý đồ muốn thôn phệ đối phương.
Không khí xung quanh đã bị nén đến cực hạn, rồi đột ngột bành trướng, phát ra từng tiếng nổ vang như sấm sét giữa trời, kéo dài liên miên không dứt.
Mặt biển bị luồng năng lượng chấn động này ảnh hưởng, làm dấy lên từng con sóng lớn ngập trời, nước biển dâng lên như núi cao, lại ầm ầm sụp đổ, biến thành hơi nước, bao phủ toàn bộ bờ Đông Hải trong một mảnh mông lung.
Phải đối mặt với khí thế mênh mông như vật, ngay cả tên hòa thượng Phật môn trên mặt mọc mụn kia, cùng với Quy tiên nhân có được khuôn mặt tuấn lãng nọ, cũng không khỏi kinh ngạc, hai người lập tức ngừng ván cờ dang dở, chăm chú nhìn vào cảnh tượng đồ sộ trên bầu trời, trong lòng rung động đến khó có thể nói lên lời.
"Chuyện này... Lực lượng cỡ này đã không phải là thứ chúng ta có thể phỏng đoán được." Hòa thượng lẩm bẩm tự nói, mặc dù khuôn mặt gã xấu xí, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kính sợ và khát khao với lực lượng cường đại.
Hòa thượng còn chưa dứt lời, cảnh tượng trên bầu trời lại một lần nữa phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, vạn đạo kiếm quang mãnh liệt như thủy triều lại sắc bén vô cùng của Vân Thanh Hồng, đã xé rách Phật Chưởng nghiêng trời lệch đất của Lý Thủy Đạo, nhưng ngay khi Phật Chưởng vỡ vụn, lại không nhìn thấy Lý Thủy Đạo đâu, tựa như hắn chưa từng đặt mình vào trong mảnh chiến trường này, mà đang siêu nhiên đứng trên chín tầng trời nhìn xuống.
Trong lòng Vân Thanh Hồng thoáng rùng mình hoảng hốt, lão khó có thể tưởng tượng nổi Pháp Hải kia lại có một thứ tuyệt chiêu nào đó càng mạnh hơn Phiên Thiên Phật Chưởng này.
Vào thời điểm đó, bóng dáng Lý Thủy Đạo lại dần dần hiện lên rõ ràng trong mảnh kim quang, dường như giờ khắc này, hắn đã dung hợp, chồng khít lên vầng mặt trời nằm chính giữa hư không kia rồi.
Hai tay hắn không ngừng kết ra từng đạo ấn quyết phức tạp, đột nhiên một luồng pháp lực mênh mông bắt nguồn từ chỗ sâu bên trong linh hồn lại như một dòng lũ vỡ đê dâng lên từ trong cơ thể hắn.
Nháy mắt sau đó, luồng pháp lực kia đã chiếu rọi toàn bộ chân trời đến mức nguy nga lộng lẫy, tựa như cảnh tượng Thần linh giáng thế, hết thảy mọi hào quang trong thiên địa đều ảm đạm thất sắc.
"Vạn Kiếm Quy Khư!" Thanh âm của Lý Thủy Đạo vang vọng tận mây xanh, thậm chí còn xuyên qua tầng mây, vọng thẳng xuống dưới Cửu U.
Sau khi lời nói vừa dứt, toàn bộ hư không đều đáp lại lời triệu hoán của hắn, chúng bắt đầu chấn động lắc lư, từng vết nứt rất nhỏ lan tràn ngay giữa hư không.
Thứ xuất hiện bên trong những khe nứt ấy đã không còn là bóng kiếm hư ảo, mà là sáu vạn hai ngàn thanh phi kiếm có thực thể chân chính. Mỗi một thanh đều tản ra một loại hào quang với thuộc tính bất đồng, chúng nó đại biểu cho trình độ cực hạn của ngũ hành và ngũ độc.
Độc Hạt Kiếm sắc bén mà cay độc, Ngô Công Kiếm linh động nhưng ẩn giấu sát khí bên trong, Thiềm Thừ Kiếm trong veo mà thâm tàng bất lộ, Độc Xà Kiếm hừng hực như lửa, Bính Hổ Kiếm trầm ổn dày nặng.
Những thanh phi kiếm này, mỗi một thanh đều là phi kiếm lục giai, tất cả chúng hội tụ lại cùng một chỗ, trực tiếp tạo thành một mảnh hải dương kiếm mênh mông vô ngần, bao trùm toàn bộ bầu trời.
Độ tráng lệ của nó đủ để khiến bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải chấn động đến quên cả hô hấp.
Đối mặt với biến hóa bất thình lình này, trong mắt Vân Thanh Hồng chợt lóe lên vẻ kinh hãi đến khó có thể tin tưởng nổi. Bị những phi kiếm đã biến thành thực thể này chém xuống, kiếm quang vốn sắc bén của lão lại mỏng manh như tờ giấy, bị chặt đứt từng thanh một, tàn ảnh kiếm quang giống như sao băng giữa đêm hè, chỉ lướt qua rồi biến mất.
Đến cuối cùng, sáu vạn hai ngàn thanh phi kiếm thực thể giống như tinh tú đầy trời, rậm rạp chằng chịt xẹt qua thân thể của lão, không phải mỗi một thanh kiếm đều đâm trúng lão, chỉ vẻn vẹn là mấy chục thanh lướt qua thân thể lão thôi, nhưng như vậy cũng đủ rồi...
Vào giờ khắc này, dường như bóng hình của Vân Thanh Hồng đã dừng lại, trực tiếp ngưng kết giữa không gian, để mặc cho kiếm vũ rơi như trút nước, những nơi mũi kiếm chạm đến đều để lại từng lỗ thủng tinh tế.
"Kiếm đạo... chưa vẹn toàn..." Tuy Vân Thanh Hồng nhỏ giọng nói ra mấy chữ này, nhưng những âm tiết ấy lại như tiếng chuông ngân vang xa, truyền đi rõ mồn một.
Ngay sau đó, thân thể của lão lập tức tan rã ngay giữa không trung, hóa thành vô số mảnh vụn bay đầy trời.
Về phần sáu vạn hai ngàn thanh phi kiếm thực thể kia, sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình, bọn chúng lại nhanh chóng hóa thành sáu vạn hai ngàn luồng lưu quang như chim bay về tổ, men theo một luồng quỹ tích thần bí, nhẹ nhàng trở lại bên cạnh Lý Thủy Đạo.
Trong nháy mắt khi những luồng lưu quang này tiếp cận Lý Thủy Đạo, dường như chúng đều bị hút vào một vòng xoáy vô hình nào đó, và dần dần biến mất không thấy gì nữa, cuối cùng đều quay về Hư cảnh.
Đây cũng là "Vạn Kiếm Quy Hư", mỗi một chữ đều theo đúng nghĩa đen của mình, chân chính là vạn kiếm, chân chính là quy hư.
Lý Thủy Đạo nhắm mắt ngưng thần, cảm thụ được dao động vi diệu do mỗi một thanh kiếm vừa mới trở về mang đến, đó là một loại giao lưu không tiếng động giữa kiếm và chủ nhân, cũng là thành quả lý giải sâu sắc của hắn đối với kiếm đạo, càng là kết quả nhận được sau quá trình tinh luyện đối với kiếm ý.
Giờ phút này, chỉ có hai người đang đứng xem bên bờ Đông Hải, là hòa thượng có khuôn mặt xấu xí và Thượng Quan Văn Bân lưng đeo mai rùa.
Mãi đến tận khoảnh khắc ấy, hai người này mới phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Tuy trên gương mặt lộ vẻ hiểu ra của hòa thượng vẫn mọc đầy mụn mủ, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên một tia nhận thức và kính sợ hoàn toàn mới.
"Ngũ hành ngũ độc, Hư cảnh, thì ra là hắn..." Thượng Quan Văn Bân lưng đeo mai rùa, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, hiển nhiên gã vừa nhận ra cố nhân.