Chương 1390: Giao Kèo Bị Hủy!
Chương 1390: Giao Kèo Bị Hủy!
Thượng Quan Văn Bân thấy vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, gã kề sát bên tai Lý Thủy Đạo, dùng giọng điệu trầm thấp mà thần bí nói: "Bên bờ Đông Hải, một trận chiến giữa ngươi và kiếm tu Nhân tộc kia đúng là đặc sắc vô cùng! Ngày hôm ấy, đầu tiên ngươi đánh ra một chiêu Phiên Thiên Phật Chưởng, sau đó là Vạn Kiếm Tề Phát, hình thành nên một vùng biển phi kiếm ngũ sắc khó có thể đếm hết được."
Gã thoáng dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Nhưng mà, ngươi đã phạm vào một sai lầm trí mạng. Ngươi đứng quá cao, cao đến chín tầng trời, phóng thích phi kiếm ở độ cao như vậy tuyệt đối có thể cân bằng vạn dặm, nhưng hơn phân nửa tu sĩ cấp cao của Thiên Phạm Phật Quốc đều có thể nhìn thấy ngươi."
"Ha ha ha ha..." Nói tới đây, Thượng Quan Văn Bân lại nở nụ cười: "Bởi vì cái gọi là đứng trên cao nhìn được xa, ngươi đứng quá cao thì người khác cũng có thể nhìn thấy ngươi, hôm nay hơn phân nửa Thiên Phạm Phật Quốc đều biết ngươi có một con bài chưa lật như vậy rồi. Người xưa có câu ‘cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ’. Ngươi nói xem, tình cảnh hiện giờ của ngươi có phải thập phần hung hiểm hay không?"
Lý Thủy Đạo nghe xong, hàng lông mày nhíu chặt lại: "Ta ở độ cao như vậy, chưa chắc bọn họ đã biết người nọ là ta."
Trong mắt Thượng Quan Văn Bân lóe lên một tia quang mang nghiền ngẫm: "Lý huynh ở Tu Tiên giới này, mọi chuyện đều có thể lan truyền nhanh chóng, nhất là nhất cử nhất động của cường giả, thường thường sẽ như cơn gió bay qua vùng thảo nguyên, tất cả cỏ cây đều biết. Huống chi, tuyệt kỹ Phiên Thiên Phật Chưởng và Vạn Kiếm Tề Phát kia của ngươi, là thứ hiển hách đến cỡ nào, sao có thể giấu giếm đến mức không ai nhận ra?"
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng thông báo vội vàng của Tử Lăng nữ ni, lần này giọng điệu của nàng càng thêm gấp gáp: "Phật tôn, Liễu Mi tiên tử đã tới, nàng nói là chuyện này cực kỳ khẩn cấp, khẩn cầu lập tức gặp mặt."
Lý Thủy Đạo khẽ thở dài một hơi, trong giọng nói lại có thêm vài phần bất đắc dĩ: "Thượng Quan huynh, xem ra đề tài giữa chúng ta chỉ có thể tạm thời gián đoạn. Đợi ta xử lý xong chuyện này, sẽ nói chuyện với ngươi sau."
Dứt lời, hắn chậm rãi đi ra bên ngoài đại điện, Tử Lăng nữ ni theo sát phía sau, bóng dáng hai người dần dần biến mất ở lối rẽ.
Thượng Quan Văn Bân đưa mắt nhìn bóng dáng Lý Thủy Đạo rời đi, nụ cười nơi khóe miệng chưa từng biến mất, trong mắt lại hiện lên một tia thâm ý khó có thể nắm bắt được.
"Thú vị, thật là thú vị." Gã nhỏ giọng tự nói, lại lập tức lấy ba đồng tiền ngọc từ trên tay áo ra, nhẹ nhàng chạm vào là có linh quang nhàn nhạt lưu chuyển.
Thượng Quan Văn Bân lại trực tiếp bói toán cho mình ở ngay trong tòa đại điện này. Gã không tính được mạng của người khác, nhưng mạng của mình vẫn có thể tính được.
...
Tại Lưu Ly sơn.
Phổ Độ Đàn trên đỉnh núi bị từng tầng từng tầng Phật quang thánh khiết bao quanh, mây mù dày đặc, một mực lượn lờ không tan, trên đàn, Phật hương ngân nga, thật lâu không tán.
Liễu Mi tiên tử đứng ở trước đàn, ống tay áo bồng bềnh, đôi mi thanh tú cau lại, trong mắt lóe lên kiên quyết: "Thời gian không chờ ta, Pháp Hải, chúng ta nhất định phải lập tức ra tay, diệt trừ Hộ Pháp Thần Tướng cuối cùng của Vô Thiên Phật Tổ."
Giọng nói của nàng tuy nhỏ lại lộ ra vẻ kiên định không cho phép nghi ngờ.
Lý Thủy Đạo nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, trong ánh mắt lóe lên một tia phức tạp: "Các ngươi muốn lập tức đối phó với Minh Ngộ Đầu Đà ngay tại thời điểm này sao? Hắn chính là Dạ Xoa Phật Đà đã bước vào cảnh giới Hợp Thể. Dạ Xoa vốn là tồn tại nổi bật trong đám cương thi, lại thành tựu Phật Đà, trình độ hung hãn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, căn bản không phải là thứ mà chúng ta có thể dễ dàng lay động đâu!"
Liễu Mi tiên tử nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo: "Nếu chưa diệt trừ được kẻ này thì không thể đối phó được Vô Thiên Phật Tổ!"
"Ngươi có biết ta tiêu tốn mười năm ròng rã, tiêu hao vô số linh tài mới tiêu diệt được mười hai Dạ Xoa Kim Cang hay không? Trong khi Minh Ngộ Đầu Đà lại mạnh gấp trăm lần bọn họ. Không làm được! Tuyệt đối không làm được!" Lý Thủy Đạo lộ vẻ kiên quyết lắc đầu nói.
Trong mắt Liễu Mi tiên tử xuất hiện một tia quyết tuyệt: "Pháp Hải, ta biết việc này rất gian nan, nhưng ngươi từng có thủ đoạn để luyện hóa bọn họ rồi, nếu bỏ thêm chút thời gian, cứ coi là kỳ hạn trăm năm đi, chưa hẳn đã không thể thành công."
Lý Thủy Đạo cười khổ, vẻ khó khăn trên mặt càng lộ rõ hơn: "Tiên tử, ngài làm vậy là muốn ép buộc ta sao? Minh Ngộ Đầu Đà vốn không phải là tồn tại mà một kẻ như ta có khả năng ứng phó được, trừ phi Tiểu Lôi Âm tự nguyện dốc hết toàn lực giúp đỡ ta đánh bại Minh Ngộ, hoặc đợi một ngày nào đó, ta đột phá tới Hợp Thể cảnh, nếu không, việc này ta không làm được."
"Pháp Hải, thời cơ đã như lửa sém lông mày, không thể đợi được nữa." Bỗng nhiên thanh âm của Liễu Mi tiên tử trở nên trầm trọng, dùng giọng điệu hùng hổ dọa người nói ra.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo sáng như đuốc, một mực gắt gao tập trung vào đôi mắt Liễu Mi tiên tử, trong giọng nói mang theo chất vấn: "Liễu Mi, ta và ngươi tương giao đã nhiều năm, vì sao lúc trước ngươi có thể cho ta kỳ hạn tu hành năm trăm năm, nhưng đến bây giờ lại thay đổi thái độ, trở nên gấp gáp không thể chờ đợi được như thế? Rốt cuộc là trong chuyện này có ẩn tình gì?"
Đối mặt với câu hỏi của Lý Thủy Đạo, thân hình Liễu Mi tiên tử thoáng khựng lại, sau đó nàng chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía hắn, tựa như đang lảng tránh ánh mắt sắc bén kia. Nàng hít sâu một hơi, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra nhưng lại khó có thể giấu được vẻ quyết tuyệt trong đó: "Lời nói hôm nay, ta chỉ đơn thuần truyền đạt ý tứ của bên trên mà thôi, còn chuyện ta và ngươi đã bàn bạc trước đó không còn quan trọng nữa rồi. Ý chí của Tiểu Lôi Âm tự đã rõ ràng, muốn ngươi lập tức hành động, trừ bỏ Minh Ngộ Đầu Đà, nếu không, tất cả minh ước trong quá khứ đều sẽ hóa thành hư ảo."
Nói xong, nàng cất bước rời đi, ống tay áo phiêu động, một loại ý tứ quyết tuyệt tràn ngập ra ngoài.