Chương 1394: Tán Thành!
Chương 1394: Tán Thành!
Kiếm quang như dệt, kiếm ý tung hoành, Lý Thủy Đạo vận dụng Ngũ Hành Kiếm Quyết, dung hợp kiếm trận và kiếm thuật, thậm chí cả độc thuật, vô cùng xảo diệu, trực tiếp hình thành một bộ kiếm pháp kiệt xuất độc nhất thiên hạ.
Kiếm tu kia bị vây khốn trong kiếm trận, giãy giụa hồi lâu cũng không có kết quả, cuối cùng đã vẫn lạc dưới tu vi kiếm đạo thâm hậu của Lý Thủy Đạo.
Thiên Nguyên Phái cũng cử người đi tới âm thầm quan sát quá trình hoàn thành nhiệm vụ của hắn. Vừa chứng kiến cảnh này, ai nấy đều kinh ngạc. Bọn họ nghị luận sôi nổi: "Ngũ Hành Kiếm Quyết Lý Kế Đạo kia tu luyện đúng là hiếm thấy, đã tập hợp được sở trường của các nhà, lại tự thành một phái, nhất là phương thức vận dụng độc thuật kia, tuyệt đối là nét bút điểm mắt. Thông qua một chiêu này, đã đủ để thấy được trí tuệ và khả năng sáng tạo của hắn rồi."
"Người này không phải vật trong ao, xuất thân tán tu, có thể tự sáng tạo ra kiếm quyết bác đại tinh thâm như thế, nếu tiến hành bồi dưỡng, tương lai khai tông lập phái, tuyệt không phải nói bừa."
"Linh thú mà hắn cưỡi cũng có tu vi Hóa Thần kỳ, phối hợp với đồng bọn linh thú cường đại như thế, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, sức chiến đấu sẽ kinh người biết bao!" Một vị trưởng lão cảm khái nói, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng khó có thể che giấu.
"Không chỉ có như thế, phần ung dung và tỉnh táo của Lý Kế Đạo này tuyệt đối không phải tu sĩ bình thường có khả năng đạt được." Một vị tu sĩ cao cấp khác âm thầm quan sát, lại lên tiếng bổ sung, trong lời nói tràn ngập kính nể.
"Chúng ta nên mau chóng an bài, để hắn chính thức trở thành lực lượng trung kiên của tông môn thôi."
…
Ở Thiên Nguyên Phái, bên trong tòa Thánh Sơn cổ mộc che trời, mây mù lượn lờ, có một tòa điện phủ hùng vĩ được xây dựng từ Huyền Thạch ngàn năm.
Ánh nến nhảy nhót, chiếu rọi một vài khuôn mặt trang nghiêm.
Nhóm tu sĩ cấp cao đang hội tụ một chỗ. Trong nhóm người này, tồn tại càng khiến người khác chú ý đến, chính là hai vị đại trưởng lão Luyện Hư cảnh khoác trường bào vân văn trên người, khí tức thâm thúy khó lường. Bọn họ đều tự ngồi ngay ngắn ở hai bên, vị trí rõ ràng là cao hơn những người khác.
"Chư vị, luận về những đệ tử đã trở về tông môn, thì đúng là trường hợp của Lý Kế Đạo này vô cùng hiếm thấy!" Một vị trưởng lão lông mày trắng chậm rãi mở miệng.
"Bảy trăm năm thời gian đủ để cho sơn hà đổi sắc. Mà hắn, một đệ tử ngoại môn từng bị coi là phế vật ngũ linh căn, lại có thể nhảy vọt đến cảnh giới Hóa Thần trong những năm tháng dài đằng đẵng này. Tốc độ tấn thăng tu vi như thế, ngay cả đệ tử tinh anh của Thiên Nguyên phái ta cũng khó có thể với tới được."
Một vị trưởng lão khác nhíu chặt lông mày, trong thanh âm mang theo vài phần đề phòng: "Nhưng mà, người này rời tông bảy trăm năm, từ khi còn nhỏ đã xa cách tông môn, tâm tính của hắn như thế nào, chúng ta không thể biết được. Có lẽ hắn chỉ là một tên gián điệp của phái khác đến nơi này ẩn núp, có ý đồ muốn tìm hiểu cơ mật của tông ta. Thay vì tương lai sinh biến, không bằng hiện tại trực tiếp phân rõ giới hạn với hắn, để tránh hậu hoạn vô cùng."
Vừa dứt lời, một gã đệ tử nội môn trẻ tuổi tuấn lãng đã lên tiếng phản bác: "Trưởng lão nói lời ấy là sai rồi! Thử hỏi, người nào sẽ phái một cường giả Hóa Thần kỳ đi làm gián điệp? Huống chi Lý Kế Đạo đã dùng hành động thực tế để chứng minh sự trung thành của hắn rồi, hắn vừa tự tay chém giết Thẩm Ngọc Long của Vân Tiêu Kiếm Tông, phần đầu danh trạng này, chẳng lẽ không đủ để chứng minh hết thảy hay sao?"
Thảo luận càng thêm kịch liệt, một vị nữ trưởng lão am hiểu trận pháp chen vào nói: "Có một chuyện càng khiến người ta kinh ngạc hơn, đó là kiếm quyết Lý Kế Đạo đang nắm giữ, tuyệt đối là kiệt xuất độc nhất thiên hạ, bốn mươi lăm thanh phi kiếm dệt thành kiếm trận, không bàn mà hợp với sự kỳ diệu của thiên địa ngũ hành, còn có độc thuật biến hoá kỳ lạ khó lường cùng với thần thông pháp môn trước đây chưa từng nghe thấy nữa. Nhân tài như vậy, dù phóng mắt nhìn khắp Tiên giới, cũng là phượng mao lân giác, tuyệt đối không thể đẩy ra ngoài cửa."
Một vị trưởng lão trung niên mang theo vẻ trầm ổn trên mặt, bình tĩnh nói: "Ta cho rằng Lý Kế Đạo đã trở về tông môn, thì chuyện cho hắn gia nhập cũng là điều có thể làm được. Nhưng vì lý do an toàn, chúng ta nên quan sát hắn chừng một - hai trăm năm, để bảo đảm hắn thật lòng quy thuận, tuyệt đối không hai lòng."
Một vị trưởng lão khác cũng gật đầu đồng ý: "Đúng, trước tiên hãy an bài cho hắn ở chi nhánh linh khí hơi kém một chút để tiến hành rèn luyện. Hai trăm năm sau lại triệu hồi quay về Thiên Nguyên Thánh Sơn, đến khi đó, không cần biết là hắn thật lòng hay giả ý, tự nhiên sẽ thấy được rõ ràng."
"Không sai! Phương pháp này đúng là ổn thỏa. Chúng ta tán thành!"
"Tán thành."
Nhóm trưởng lão Hóa Thần kỳ nhao nhao tán thành, cuối cùng bọn họ đều đưa ánh mắt nhìn về phía đại trưởng lão Luyện Hư cảnh.
Hai vị đại trưởng lão Luyện Hư cảnh, mặc dù từ nãy đến giờ vẫn không mở miệng, nhưng kỳ thật đã lén trao đổi rất lâu rồi.
Trong hai người này, có một vị đại trưởng lão tên là Phong Vô Ngân, hiệu là Bích Hư Tiên Tôn. Người này có mái tóc bạc trắng như sương, khuôn mặt gầy gò, hai mắt thâm thúy, lão khẽ vuốt chòm râu dài hoa râm dưới cằm, cất lên giọng nói trầm ổn xa xăm: "Chư vị đồng môn, Lý Kế Đạo đã trải qua bảy trăm năm ly tán với tông môn, nhưng chẳng những hắn không bị năm tháng mài mòn, ngược lại còn ở trong nghịch cảnh ngũ linh căn bị coi là tư chất thấp kém, trực tiếp nhảy vọt lên cảnh giới Hóa Thần, độ cứng cỏi và ngộ tính như vậy đúng là hiếm thấy, một thiên tài thế này càng là tồn tại hiếm gặp, nhưng chư vị đã có suy tính như vậy, thì cứ lấy trăm năm làm hạn định, trong khoảng thời gian này, cứ kỹ càng quan sát hành động của hắn đi. Còn nơi bế quan tu hành, có thể sắp xếp cho hắn ở phân đà có linh khí kém hơn của Thánh sơn một chút."
Vừa bàn bạc xong, thân hình Bích Hư chân nhân Phong Vô Ngân đã bay đi, hóa thành một luồng lưu quang, xuyên vân phá vụ, bay thẳng đến dưới chân Thánh sơn.