Sau khi đạo quan rời đi, đỉnh đầu vốn trơn bóng của Lý Thủy Đạo trực tiếp bại lộ ra giữa thiên địa, chín vết hương nông sâu không đồng nhất cực kỳ bắt mắt. Đây là vết nhang còn lưu lại từ mấy trăm năm trước, khi Tĩnh Từ Bồ Tát tự tay cạo tóc cho hắn.
Ngay tại thời khắc này, chín vết hương vốn là thứ trực tiếp chứng kiến kiếp sống tăng lữ của hắn lại bị một luồng lực lượng thần bí nào đó nhẹ nhàng lau đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vô tung, chỉ để lại một mảnh da thịt trơn nhẵn bóng mượt, tựa như trần duyên đã tan đi theo gió.
Gần như ngay sau đó, kỳ tích lại xảy ra.
Trên cái đầu trọc lóc của hắn, từng sợi tóc màu đen nhánh lại như chồi non giữa mùa xuân lặng lẽ nảy mầm, dần dần hội tụ thành một biển tóc màu đen, tựa như mặc ngọc, sáng bóng lưu chuyển, sinh cơ bừng bừng.
Đây không chỉ là biến hóa của nhục thân, càng là dấu hiệu bên ngoài cho thấy cảnh giới tu vi của hắn đã thăng hoa—— Hay nói chính xác hơn, đó là tu vi đạo pháp của Lý Thủy Đạo đã vượt qua vị Tĩnh Từ Bồ Tát năm đó từng cạo đầu cho hắn, đạt đến một độ cao mới rồi.
Nhóm tu tiên giả Thiên Nguyên phái đang tu luyện ở Thiên Nguyên Thánh Sơn, đều không tự chủ được dừng lại những công việc trên tay, để ngước quan sát loại thiên tượng hiếm thấy này.
Bọn họ lộ ra những vẻ mặt khác nhau, có kính ngạc hoảng sợ, có hãi hùng thở than, tuy bọn họ không nhìn thấy Thiên Đạo Chi Luân nguy nga hùng vĩ, nhưng từng vòng vân văn thiên đạo này lại như một lời tuyên bố rõ ràng rằng, từ nay về sau Thiên Nguyên phái đã có thêm một tu sĩ Hợp Thể cảnh cao giai.
Người này đã thấy được thiên cơ, đã nhìn được chân lý.
Khi dị tượng thiên địa dần dần tiêu tán, Lý Thủy Đạo thu lại tu vi mênh mông, điều chỉnh cảnh giới bản thân quay về Hóa Thần kỳ, dùng điều này để che giấu thực lực chân thật của mình.
Sau đó, hắn chậm rãi bước vào Tổ Sư đường của Thiên Nguyên phái, nơi ấy đang thờ phụng vô số hồn đăng của các đời tiên hiền, cũng tượng trưng cho một chốn quy tụ và truyền thừa của những đệ tử trong phái.
Nhìn chén hồn đăng của chính mình đang lẳng lặng thiêu đốt ở nơi đây, ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia phức tạp. Cuối cùng, hắn rút một thanh trường kiếm sắc bén ra, không chút do dự chặt đứt nó, cắt đứt một tia ràng buộc cuối cùng của mình với Thiên Nguyên phái.
Sau đó, hắn giẫm lên con Linh Quy do Thượng Quan Văn Bân biến thành, cưỡi gió bay đi, trực tiếp biến mất trong biển mây mịt mờ.
…
Thời gian thấm thoát, đảo mắt một cái đã mấy tháng trôi qua nhưng hành tung của Lý Thủy Đạo vẫn còn là một điều bí ẩn.
Sau quá trình tìm kiếm ấy, bỗng có một ngày, Ngự Hư Thánh Tổ của Thiên Nguyên Phái lại tìm được tung tích của hắn.
Trong một tòa sơn cốc u tĩnh, Ngự Hư Thánh Tổ ngăn cản đường đi của Lý Thủy Đạo, ánh mắt lão sáng như đuốc, trong giọng nói mang theo một loại uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: "Lý Kế Đạo! Ngươi nhân lúc hàng phòng thủ của Thiên Nguyên phái ta trống rỗng, đã lén lút trộm đi Trấn Yêu lô, tự cho là bản thân phá huỷ được hồn đăng thì có thể ung dung sống ngoài vòng pháp luật, lại không biết, từ nhiều năm trước, ta đã luyện chế một tia phân hồn của ngươi thành Hồn Bài, mặc cho ngươi ẩn mình ở đâu, cũng khó thoát khỏi quá trình truy tung của ta."
Đối mặt với lời chỉ trích của Ngự Hư Thánh Tổ, Lý Thủy Đạo lại không lộ ra vẻ bối rối, hắn khẽ thở dài một hơi, trong giọng nói có mang theo một tia bất đắc dĩ xen lẫn với thoải mái thản nhiên: "Ta đoạn tuyệt liên hệ với Thiên Nguyên phái cũng không phải vì trốn tránh, ta chỉ hy vọng đôi bên có thể tránh được một hồi xung đột chính diện, dù sao cũng là đồng môn, tội gì phải bức bách đến cùng?"
Nói xong, Lý Thủy Đạo không còn che giấu tu vi chân chính của mình nữa, một luồng khí tức Hợp Thể cảnh hùng hậu lập tức phóng thích ra ngoài, địa vị ngang nhau với uy áp của Ngự Hư Thánh Tổ.
Hành động này cũng trực tiếp biểu hiện ra quyết tâm kiên định của hắn.
Ngự Hư Thánh Tổ thấy vậy, vẻ mặt hơi hòa hoãn lại, có ý đồ muốn lấy lui làm tiến: "Nếu ngươi nguyện ý trả lại Trấn Yêu lô, trở về Thiên Nguyên phái, ta cũng nguyện thay sư thu đồ, từ nay về sau chúng ta xưng hô sư huynh đệ, cùng mưu cầu đại nghiệp của Thiên Nguyên phái."
Lý Thủy Đạo lắc đầu, ánh mắt kiên định mà thâm thúy: "Ta không có chí hướng này, Ngự Hư đạo hữu, chớ cưỡng cầu."
Ngự Hư Thánh Tổ nghe vậy, giữa hai đầu lông mày lập tức hiện lên một tia quyết tuyệt: "Đã như vậy thì để ta nhìn xem, đến cùng là vị cường giả Hợp Thể cảnh mới tấn thăng này, có năng lực gì!"
Lời còn chưa dứt, hư không quanh thân lão đã ầm ầm chấn động, vô số Kích Quang Khôi Lỗi mang theo ánh sáng lấp lánh đến chói mắt trực tiếp hiện ra ngay giữa hư không, số lượng nhiều như tinh tú, rậm rạp chằng chịt, khí thế kinh người.
Đối mặt với lời khiêu chiến cực kỳ cường thế của Ngự Hư Thánh Tổ, Lý Thủy Đạo cũng không lùi bước, ngược lại khóe miệng hắn còn cong lên, hiện ra một nụ cười nhạt. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung hai tay tới, phảng phất như không gian xung quanh vừa bị xé rách, bởi vì ngay sau đó, sáu vạn hai ngàn thanh phi kiếm đã ùn ùn kéo ra, mang theo tiếng kiếm ngân vang vọng, trực tiếp vờn quanh thân thể hắn.
Kiếm quang như dệt, tạo thành một mảnh hải dương kiếm, trông cực kỳ đồ sộ.
"Thiên địa là hư, vạn kiếm quy hư!" Trong tiếng ngâm trầm thấp của Lý Thủy Đạo, phảng phất như mảnh hải dương kiếm kia cũng có được ý chí của riêng mình, chúng lấy hắn làm trung tâm, trực tiếp hóa thành một dòng lũ kiếm khí mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, phóng thẳng về phía ngàn vạn bộ Kích Quang Khôi Lỗi kia.
Chỉ một thoáng, thiên địa đã biến sắc.
Nơi kiếm quang va chạm với khôi lỗi, không gian vặn vẹo, sấm sét chớp giật, quang hoa chói mắt.
Hai luồng lực lượng va chạm với nhau tạo ra một hồi đại chiến trước nay chưa từng có.
Mức độ kịch liệt của cuộc đại chiến này đã đủ để khiến bất cứ người nào đang quan sát đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Nhưng kết quả của trận chiến này lại như đá chìm đáy biển, không một ai biết được, chỉ còn lại một mảnh kiếm khí và ánh chiều tà thật lâu vẫn không thể bình ổn bên trong khu sơn cốc kia.
Nó cũng trở thành một truyền thuyết lưu truyền trong miệng hậu thế.