Hai ngày sau...
Lý Thủy Đạo đeo mặt nạ thanh trúc thật cẩn thận rời khỏi chợ đen, đi ra bên ngoài con thuyền mắc cạn.
Lúc này ở bên ngoài...
Mưa phùn đầy trời như sương, một mảnh sương mù mờ ảo bao bọc xung quanh chiếc thuyền mắc cạn nọ.
Trên mặt sông cực kỳ yên lặng, chỉ có một chút sóng gợn mỏng manh, không có ai ở nơi này chờ đợi, càng không có chuyện mình vừa xuất hiện đã bị chém một đao… khiến Lý Thủy Đạo âm thầm thở nhẹ một hơi.
Trên thực tế, không ai ngồi thủ ngoài này chờ đợi hắn cũng là chuyện rất bình thường, nói cho cùng, hắn vốn là một tiểu nhân vật, hiện giờ lại đeo mặt nạ, ai biết được hắn chính là thổ hào từng mua Linh Ẩn Sa lúc trước?
Nhưng vừa tiến lên chừng mấy trăm bước, một nam tử áo xanh cầm trên tay chiếc ô giấy dầu đã bước tới, ngăn cản đường đi của Lý Thủy Đạo.
Thanh niên tu sĩ áo xanh này đúng là người từng tranh đoạt Linh Ẩn Sa cùng Lý Thủy Đạo hắn.
Hai người bọn họ đứng cách xa chừng mấy trăm bước, sóng đôi đối diện với nhau.
"Lý Thủy Đạo... Ta đã chờ ngươi hai ngày rồi, rốt cuộc ngươi cũng chịu rời khỏi nơi đó." Nam tử áo xanh lạnh giọng nói.
Lý Thủy Đạo tháo xuống chiếc mặt nạ thanh trúc, lộ vẻ mặt nghi hoặc hỏi han: "Làm sao ngươi biết được tên của ta?"
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt giật mình hiểu ra mọi chuyện: "Ta hiểu rồi, ngươi đã hối lộ hạ nhân Ngũ Long lâu, để bọn họ mật báo cho ngươi."
Thanh niên tu sĩ cười nói: "Hắc hắc... Không ngờ ngươi cũng khá thông minh đấy, giao Linh Ẩn Sa ra đây, ta có thể tha cho ngươi không chết."
Lý Thủy Đạo châm chọc nói: "Người khác đều đi tranh đoạt Âm Dương Hóa Linh Đan, ngươi lại tới tìm ta? Ngươi chỉ có một chút chí khí như vậy?"
"Ha ha ha ha... Có quá nhiều người muốn cướp đoạt Âm Dương Hóa Linh Đan, người thông minh sẽ không làm như vậy. Hơn nữa, ta càng muốn áp dụng phương pháp trái ngược, nhờ đó kiếm được một khoản tiền của phi nghĩa." Thanh niên tu sĩ cười vang nói, trên mặt lộ vẻ đắc ý dạt dào.
Lý Thủy Đạo lại châm chọc: "Quả nhiên ngươi là một người khá thông minh đó, nhưng cảm phiền ngươi hãy dùng cái đầu heo kia của mình để suy nghĩ một chút đi, nếu ta có Linh Ẩn Sa, vì sao không trực tiếp phủ lên người mình, ẩn thân bỏ chạy, lại để cho ngươi trực tiếp ngăn chặn ở chỗ này?"
Thanh niên tu sĩ nghe vậy, trong lòng có chút sửng sốt, nụ cười tươi lập tức đông cứng trên mặt: "Hình... Hình như cũng đúng."
"Ai..." Lý Thủy Đạo hít một hơi thật dài, nói: "Kỳ thật ta chỉ giúp sư phụ tham gia hội đấu giá mà thôi, cho nên, trên tay ta chẳng những không có Linh Ẩn Sa, thậm chí một thứ như túi trữ vật cũng không có. Rất có thể khoản tiền ngươi dùng để hối lộ hạ nhân Ngũ Long lâu kia, sẽ mất trắng rồi, bởi vì trên người thật sự không có thứ gì béo bở cả.”
"Thật sao? Ta đã mất một khối linh thạch cho tên kia đó."
"Cực kỳ chính xác, không tin ngươi tới kiểm tra xem." Lý Thủy Đạo mở rộng hai tay nói.
Thanh niên tu sĩ có vẻ ngờ nghệch đi tới hai bước. Nhưng rất nhanh, trên mặt gã đã lộ ra một tia cảnh giác, thậm chí chỉ trong nháy mắt, tia cảnh giác kia lại trực tiếp chuyển biến thành hung ác rồi.
Chỉ thấy gã vỗ túi trữ vật, dứt khoát lấy ra một thanh trường kiếm,
Hóa ra thứ này lại là một kiện pháp khí.
Ngay khi trường kiếm xuất hiện, thanh niên tu sĩ kia đã lẩm bẩm, chuẩn bị tế xuất phi kiếm chém giết Lý Thủy Đạo.
Nhưng gã biết giả vờ, chẳng lẽ Lý Thủy Đạo lại không biết?
Hắn cũng vỗ túi trữ vật, lén lút lấy Thanh Lân Tiễn ra, giấu nó ở sau lưng, lại lén lút rót pháp lực vào cây kéo nọ từ trước đó rồi.
"Khởi!" Ngay khi thanh niên tu sĩ nọ quát lên một tiếng chói tai, phi kiếm đã hóa thành một luồng hồng quang chém tới.
Cùng lúc đó, một luồng thanh quang cũng bắn ra từ phía sau lưng Lý Thủy Đạo, nhìn kỹ sẽ thấy, ở bên trong luồng thanh quang đậm đặc ấy là một cây kéo khổng lồ.
Cây kéo kia giống hệt cái miệng của một con cá sấu, trực tiếp lao đến cắn thẳng vào thanh phi kiếm đang chém tới kia.
Hai kiện pháp khí giằng co ngay giữa không trung.
"Trung phẩm pháp khí! Ngươi lại có được trung phẩm pháp khí? Coi như quyết định đánh một trận này là ta may mắn rồi." Thanh niên tu sĩ lộ vẻ mặt mừng rỡ như điên, ngón tay không ngừng điểm phi kiếm, điên cuồng rót pháp lực vào.
Pháp lực mênh mông tuôn trào, khiến cho ống tay áo gã bay bay, cuồng phong gào thé không ngừng, dù hai người bọn họ đang chiến đấu dưới cơn mưa phùn dày đặc.
Phải biết rằng, thanh niên này vốn là tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ, tuy phi kiếm trong tay gã chỉ vẻn vẹn là hạ phẩm pháp khí, nhưng pháp lực của gã lại hùng hậu hơn người trước mắt tới mười lần.
Mà đương nhiên, gã vẫn còn chiêu sát thủ...
Cùng lúc này, ở bên trong Độc Long hà, ngay phía sau lưng Lý Thủy Đạo, một con thủy lang [1] với hình thể cực lớn, chậm rãi trồi lên mặt nước.
[1] : Thủy lang chính là con Suicune trong Pokemon.
Con mắt to như chuông đồng của thủy lang lập tức lóe lên một tia u quang.
Đây là một con nhất giai thượng phẩm yêu thú.
Lại nói, nếu đồng tham của Ngũ Độc môn thăng cấp tới nhất giai thượng phẩm, chúng có thể phụt ra độc vân, trở thành trợ lực mạnh mẽ của tu sĩ Ngũ Độc môn.
Con thủy lang này này cũng vậy, nó có được thủy nhận thần thông, dùng để đánh lén là tốt nhất.
Dưới pháp lực mênh mông của thanh niên tu sĩ nọ gia trì, kiếm quang vốn đang mờ nhạt, lập tức tăng vọt thêm ba, bốn lần, một luồng lực lượng lớn đến khủng bố từ trên thân kiếm truyền đến, ép cho Thanh Lân Tiễn liên tiếp bại lui.
Lý Thủy Đạo nhíu hai mắt, cũng điên cuồng rót pháp lực vào Thanh Lân Tiễn, khiến cho mưa phùn rơi trên người hắn, giống như đã bị một luồng lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt, nhanh chóng bay lên không trung.
Chỉ trong nháy mắt, Lý Thủy Đạo đã tiêu hao ít nhất là hơn tám phần pháp lực của mình, đổi lại, linh quang trên Thanh Lân Tiễn tăng vọt!
Vừa hoàn thành công tác chuẩn bị, hắn không chút do dự, trực tiếp phát động một môn thần thông của món pháp khí này: "Cắt!"
Thanh Lân Tiễn khẽ chấn động, hai lưỡi kéo điên cuồng khép lại.
Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, thanh phi kiếm bộc phát ra linh quang xám trắng kia đã bị mạnh mẽ cắt thành hai.