Về phần phòng ngủ và thư phòng của sư tôn, Lý Thủy Đạo vẫn một mực chú ý nhưng chưa dám đi vào.
Bên trong có rất nhiều tro bụi, nhưng Kim Diện Lang Quân lại cố ý dặn dò không cần người khác tiến vào bên trong quét dọn, bởi vậy Lý Thủy Đạo rất chú ý tới chuyện này, ngay cả cửa phòng, hắn cũng không cho đám đệ tử trong động phủ tới mở ra, tránh làm đối phương sinh lòng nghi ngờ.
Hắn dám khẳng định bảo khố của Kim Diện Lang Quân đang nằm trong thư phòng của gã.
Lý Thủy Đạo còn nhớ rất rõ ràng, lúc trước Tần Ngọc Nga đi lấy 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》 cho mình, nàng ta đã bước vào thư phòng.
Chỉ khi tu vi trận đạo đạt tới một trình độ nhất định nào đó, mới có khả năng cởi bỏ cấm chế của mật khố kia...
Lại nói, thứ có giá trị nhất mà tu sĩ tùy thân mang theo bên trong túi trữ vật chính là pháp khí, cũng có nghĩa là bản thân muốn nhận được lượng lớn linh thạch, thì phải nghĩ cách mở được bảo khố bên trong động phủ của tu sĩ.
Trong mắt Lý Thủy Đạo dần dần lộ ra vẻ tham lam, nhưng tới cuối cùng, vẻ tham lam ấy đã hóa thành tỉnh táo.
Thân đang ở bên trong thế cục hỗn loạn, chỉ sợ hơi vô ý một chút, sẽ rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, trừ phi bên trong bảo khố kia có con bài chưa lật mà mình muốn, nếu không tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, khẳng định là Linh Ẩn Sa đã được Kim Diện Lang Quân tùy thân mang theo bên người rồi, hắn tuyệt không có khả năng lấy được nó.
Bởi vậy chỉ vì một chút linh thạch, thực sự không đáng để chính mình rơi vào hiểm cảnh.
Cố gắng hết sức thoát ra khỏi mọi phiền phức bên ngoài, làm một tảng đá không đáng để mắt đến, mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
...
Bên trong phòng riêng tại trà lâu, không khí yên tĩnh mà lịch sự tao nhã. Lý Thủy Đạo và Tương Tuyết đang ngồi đối diện, chăm chú nhìn vào đối phương.
Quá trình nói chuyện của bọn họ đầy vẻ cẩn thận và mơ hồ, đơn giản là ngồi tại một nơi không quá kín đáo như thế này, để tránh bị người ta nghe trộm, bọn họ chỉ còn cách ăn nói vô cùng kín kẽ, tránh đề cập đến những từ ngữ mẫn cảm mà thôi.
Lý Thủy Đạo thân thiết hỏi han: "Nhiệm vụ lần này tiến hành như thế nào?"
Tương Tuyết mỉm cười trả lời: "Hết thảy đều thuận lợi."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, lại nhanh chóng lấy tình báo tháng này từ bên trong túi trữ vật ra, đưa cho Tương Tuyết.
Tương Tuyết mở tình báo ra, cẩn thận đọc nội dung bên trên, nhưng vẫn không có giá trị gì đáng nói.
"Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, tiểu thư sẽ lãng quên ngươi mất." Tương Tuyết thở ra một hơi nói.
Lý Thủy Đạo có chút bất đắc dĩ đáp lời: "Ta đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ nghe được nhiêu đó mà thôi."
Tương Tuyết không nói câu gì, chỉ lặng lẽ lấy ra một quyển sách từ trong túi trữ vật, đưa cho Lý Thủy Đạo.
《 Bách Thảo Tinh Túy Thư 》
Lý Thủy Đạo trực tiếp lật xem nội dung bên trong. Đây là một cuốn bảo điển ẩn chứa tâm đắc về luyện đan.
Hắn ném cho Tương Tuyết một ánh mắt mang ý dò hỏi, Tương Tuyết gật gật đầu, tỏ vẻ đây là vật phẩm trong tay Đinh Chân Viêm.
"Rốt cuộc là hành động lần này của các ngươi như thế nào?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
Tương Tuyết chưa trả lời vội. chỉ tao nhã cười cười, ung dung uống một ngụm trà, sau đó đứng lên, cúi thật thấp xuống... Ghé miệng tới sát bên tai Lý Thủy Đạo.
Bờ môi đỏ mọng nhẹ nhàng khép mở, nhanh chóng thuật lại chi tiết về hành động lần này cho hắn nghe…
Chuyện là … vào lúc rạng sáng, mười hai tu sĩ Thông Linh hậu kỳ có xuất thân từ tiểu gia tộc, trực tiếp tập trung lại, cùng lúc đột kích sơn trang bên kia, nhanh chóng sát hại Đinh Chân Viêm, mà Đinh Chân Viêm hoàn toàn không có một chút lực lượng chống cự.
Giết người xong, vì tranh đoạt Luyện Đan lô của Đinh Chân Viêm mà suýt chút nữa cả đám bọn họ đã phát sinh nội chiến. Lúc này, có người chợt đề nghị cả nhóm tập trung lại, đi mở bảo khố bên trong sơn trang.
Vì thế, Tương Tuyết chịu trách nhiệm bảo vệ Luyện Đan lô, còn những người khác đi tìm kiếm bảo khố.
Rất nhanh, bảo khố bị mở ra, bọn họ phát hiện được hai viên Âm Dương Hóa Linh Đan ở bên trong, hai cao thủ Địa Bảng trực tiếp chia nhau mỗi người một viên.
Tất cả mọi người đều vui mừng hớn hở, bắt đầu chia chác những bảo vật này, cũng tụ tập nhau lại, bắt đầu thương lượng về kế hoạch giết người đoạt bảo tiếp theo...
Lý Thủy Đạo nghe xong, vẻ mặt có chút nặng nề, hắn cũng kề sát miệng tới bên tai Tương Tuyết, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư đánh giá như thế nào về hành động lần này?"
"Tiểu thư rất vui, nàng còn khích lệ ta hãy tiếp tục nỗ lực." Tương Tuyết mỉm cười nhìn về phía Lý Thủy Đạo, vui sướng nói.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo chợt lóe, trong mắt xuất hiện một tia nghi ngờ: "Nói như vậy, các ngươi vẫn sẽ hành động tiếp?"
Hắn hỏi với giọng điệu mang theo một chút lo lắng.
Tương Tuyết gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ kiên định trả lời: "Đúng vậy, tiểu thư cũng nói đến chuyện này rồi, nàng muốn ta chia nhóm ra để hành động. Tháng sau ta sẽ vô cùng bận rộn, ngươi có muốn tham dự hay không?"
Lý Thủy Đạo quyết đoán lắc lắc đầu.
Phải biết rằng, trước đó hắn muốn tham dự vào chuyện này chỉ vì túi trữ vật, nhưng sau khi phát hiện bên trong túi trữ vật của đám người kia chẳng có mấy khối linh thạch, hắn đã thay đổi quyết định ban đầu.
Bởi vì một chút lợi ích như vậy, căn bản không đáng để hắn đưa thân ra mạo hiểm.
Nói chính xác hơn là từ sau khi giết Tuệ Năng hòa thượng, hắn đã không còn muốn tham dự vào loại chuyện này rồi.
Nhưng tin tức vẫn phải hỏi thăm, nếu cả hai tai đều bế tắc cả, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
"Các ngươi có nhiều người như vậy không sợ bị đối phương đặt bẫy sao?" Hai mắt Lý Thủy Đạo híp lại, lập tức hỏi ra điểm mấu chốt.
Tương Tuyết vừa cười vừa nói: "Tiểu thư đã cân nhắc tới điểm này rồi, nàng có ban cho ta một chút phù lục làm thủ đoạn tự bảo vệ mình. Những thủ đoạn này cực kỳ cường đại, kể cả cao thủ Dung Linh cảnh, cũng không dễ gì bắt được ta."
"Xem ra địa vị của ngươi ở trong lòng tiểu thư, càng ngày càng quan trọng rồi..." Lý Thủy Đạo tán thưởng nói.