Ánh mắt La Lai Trung trực tiếp ngưng tụ lại, gã biết mình đã rơi vào bên trong nguy hiểm rồi.
Hạt Vĩ Phiêu!
Gã nhanh chóng ném phi tiêu ra, nhưng đáng tiếc, phi tiêu như tia sáng bạc lập lòe, trực tiếp đánh vào người đối phương, lại giống như đánh vào một tấm sắt, căn bản không có chút hiệu quả nào.
Là Cáp Mô Ngạnh Khí Công!
Trong lòng La Lai Trung dâng lên một mảnh thê lương. Gã biết mình đã gặp một tu sĩ có đồng tham thủy thiềm rồi.
Ngũ hành kim sinh thủy.
Hắn muốn ăn đồng tham của gã.
"Muốn đồng tham của ta, ta liều mạng với ngươi!" Dưới cơn tuyệt vọng, La Lai Trung lập tức lấy ra một thanh đoản đao màu vàng, liều mạng chém về phía Lý Thủy Đạo.
Bành!
Lý Thủy Đạo hoàn toàn không đếm xỉa đến thanh kim đao nhìn giống mảnh trúc kia, trực tiếp nện một quyền vào đầu La Lai Trung.
La Lai Trung chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đã nhanh chóng rơi vào trong bóng đêm vô tận.
Lý Thủy Đạo vừa giải quyết xong chủ nhân, đã cầm con đồng tham kim hạt của đối phương lên, nhẹ nhàng vặn chết, rồi ném thẳng về phía sau. Một con cóc lớn da vàng, có kích cỡ bằng cái thớt đang ngồi sau lưng hắn, há miệng, một ngụm liền nuốt xuống.
Sau đó, linh quang lưu chuyển trên người con cóc lớn nọ, nó lại nhanh chóng hóa thành một con bích ngọc thiềm thừ có kích cỡ bằng bàn tay.
Đến đây, một hồi chiến đấu chấm dứt, Lý Thủy Đạo lập tức thu thiềm thừ vào trong túi cổ, ba người bọn họ lại dùng phương thức tương tự, tiến vào phòng giam kế tiếp.
Một lát sau, La Lai Trung tỉnh lại, chỉ thấy xung quanh đầy những kẻ hung thần ác sát, bọn họ ném ánh mắt lạnh như băng về phía gã, sát ý đằng đằng.
Gã bị đám người này sờ soạng trên người mà tỉnh lại, hẳn là bọn họ đang tìm kiếm Công Huân bài, tài vật và đồng tham của gã.
"Tiểu tử ngươi giấu đồng tham chỗ nào rồi?"
"Mau giao ra đây!"
Một đám người hung thần ác sát, nước miếng như những ngôi sao nhỏ phun thẳng lên mặt La Lai Trung. Gã chỉ có thể cười khổ, nói: "Đồng tham của ta đã bị đoạt đi rồi."
"Lão đại, hình như những gì người này nói đều là sự thật, trên người hắn chẳng có cái gì cả." Một tên râu quai nón lộ vẻ mặt buồn bực, nói.
Tuy thân thể của tên râu quai nón này rất tráng kiện, nhưng lại tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời với một kẻ nhìn như bạch diện tiểu sinh chỉ chừng mười lăm tuổi đằng sau, thậm chí còn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Người này tên là Dương Trí Kiêu, đây cũng là lần đầu tiên gã tới tham gia thí luyện.
Phập!
Dương Trí Kiêu cầm cương đao trong tay, tực tiếp xiên vào bụng La Lai Trung.
Dao trắng tiến vào, dao đỏ rút ra.
Trên cái bụng lập tức xuất hiện một lỗ thủng to tướng, một đống ruột chảy ra bên ngoài.
La Lai Trung có cảm giác bản thân đã mất đi rất nhiều thứ, trong lòng rất muốn cầm trở về, nhưng lại không làm nên chuyện gì cả.
Thân thể gã rơi vào vũng máu, sinh mệnh ảm đạm trôi đi bên trong thế giới tàn khốc này...
"Phì! Lãng phí thời gian, chúng ta đi gian kế tiếp." Dương Trí Kiêu dẫn theo một đám tộc nhân, môn nhân và bằng hữu, tổng cộng hơn mười người, trùng trùng điệp điệp đi thẳng tới phòng giam kế tiếp.
Mười mấy người bọn họ đều có những đồng tham khác biệt, cho nên mỗi khi bước vào một cái lồng giam nào đó, chắc chắn sẽ phá vỡ cửa sắt bên ngoài, giết chết phế vật bên trong, rồi cướp lấy đồng tham của bọn họ.
Cánh cửa sắt của phòng giam bên cạnh đang gắt gao đóng chặt, từ bên trong truyền đến một âm thanh: "Các ngươi định làm cái gì? Đồng tham của ta mất rồi."
"Chúng ta không tin, ngươi mang nó ra đây!" Một đám người la lớn.
"Ta đã mất rồi, mang nó ra kiểu gì nữa? Chẳng lẽ cởi y phục cho các ngươi xem sao?" Người bên trong cũng gào lên.
"Hừ! Muốn chết." Dương Trí Kiêu trực tiếp vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh hạ phẩm phi kiếm, rồi không chút do dự chém đứt cửa sắt bên ngoài.
Một đám người dũng mãnh tràn vào lao tù, chỉ trong nháy mắt đã nghiền chết người kia, sau đó tìm ra một con rết ở trên người gã.
"Hình như đồng tham của Dương lão đại chính là hỏa xà, mau hiến thứ này cho dương lão đại."
"Đúng vậy, hiến cho đầu lĩnh của chúng ta đi."
Dương Trí Kiêu không chút khách khí đã cho hỏa xà của mình nuốt con rết nọ. Sau đó, một đám người này lại tiếp tục hành trình càn quét của mình, nơi bọn họ đi qua, không một người nào sống sót, như thể hai chữ “lưu tình” không hề tồn tại trong đầu bọn họ.
Ngọn lửa trại vẫn bốc lên hừng hực trong khe sâu, chiếu sáng khuôn mặt kiên nghị của Dương Trí Kiêu. Trong ánh mắt gã để lộ ra vẻ kiên định và tàn nhẫn, đám tộc nhân và đồng môn bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt hung hãn.
Bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý tựa như tâm linh tương thông, lần lượt mở mỗi một cái lồng giam ra, tựa như mở nắp hộp, sau đó ép sạch từng tên phế vật bên trong, không chừa lại dù chỉ một chút cặn.
Dương Trí Kiêu mang theo đám người dưới tay, một đường quét sạch không trở ngại, đã liên tục giết bảy, tám tên thẻ trắng vẫn bị nhốt bên trong lồng giam, có khi thu được đồng tham, cũng có khi tay trắng.
"Nói! Là ai đã đoạt đi đồng tham của ngươi rồi?" Sau khi lại một lần nữa càn quét mà tay trắng, Nhạc Đại Bằng, một tên thủ hạ của Dương Trí Kiêu lập tức giận dữ quát hỏi.
"Ta đâu có biết? Bọn họ không nói cho ta biết mà?" Tu sĩ thẻ trắng trong nhà tù lập tức nức nở nói.
"Bọn họ có mấy người?" Dương Trí Kiêu dò hỏi.
"Hai người... Không! Là ba."
"Rốt cuộc là hai hay ba?" Nhạc Đại Bằng giận dữ hét.
"Ba! Là ba... Ba tên này cực kỳ ghê tởm, chúng để cho hai người đi tới trước cửa, yêu cầu ta lấy đồng tham ra."
"Đương nhiên là ta không chịu rồi.”
"Sau đó, hai tên kia lại chủ động bày ra đồng tham thằn lằn của bọn họ, lại nói chỉ cần ta bày ra đồng tham mà không phải hỏa xà, bọn họ lập tức xoay người bước đi."
"Ta cũng không muốn xảy ra tranh đấu, vì thế lập tức chủ động lấy đồng tham kim hạt của mình ra cho bọn họ nhìn. Sau đó … cmn chứ, người thứ ba trong nhóm kia mới lộ diện, hắn dùng một cây kéo lớn, trực tiếp cắt cánh cửa bên ngoài... Lúc ấy, ta quá mức sợ hãi, liền chủ động ném đồng tham kim hạt cho hắn. Hắn cầm kim hạt cũng không lưu lại, lập tức đi qua phòng giam kế tiếp rồi..." Người nọ khóc lóc kể lể xong, giọng điệu cực kỳ thê thảm.