Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 191 - Chương 191: Là Ta Sơ Suất!!!

Chương 191: Là Ta Sơ Suất!!! Chương 191: Là Ta Sơ Suất!!!

Choang!

Tô Tiểu Ngọc vung trường kiếm trong tay, kiếm quang lóe lên, khóa sắt trên hàng rào sắt trực tiếp bị một kiếm chém đứt.

Trường kiếm nhẹ nhàng vung lên, khóa sắt rơi xuống đất, sau đó Tô Tiểu Ngọc với vẻ mặt lãnh khốc, nhanh chóng đẩy cửa sắt ra.

"Ta đã nói đồng tham của ta là thiềm thừ, ngũ hành thủy khắc hỏa, ăn đồng tham của ta không có lợi gì cho ngươi, ngược lại còn có hại." Tu sĩ bên trong phòng giam nọ vừa kinh sợ vừa tức giận hét lên, trong mắt lộ vẻ sợ hãi tột cùng.

Tô Tiểu Ngọc lạnh lùng cười: "Ta không tin, đợi ta giết ngươi xong, mới biết được đồng tham của ngươi là gì."

Nàng không chút do dự, lập tức vung kiếm chém về phía tu sĩ kia.

Phải biết rằng, dọc theo con đường này, mỗi một nhà tù Tô Tiểu Ngọc đi đến, chỉ cần có tu sĩ ở bên trong, là trực tiếp tiêu diệt, một tên cũng không định buông tha.

"Ta liều mạng với ngươi!" Tu sĩ kia trợn mắt trừng trừng, hét lên một tiếng đầy điên cuồng, vậy mà lại hung hãn tới mức dùng hai tay trần ra tiếp kiếm.

Mũi kiếm và lòng bàn tay tiếp xúc với nhau, tiếng va chạm kịch liệt vang lên, không ngờ bàn tay trần của đối phương lại không bị chém nát.

Là Cáp Mô Ngạnh Khí Công!

Ánh mắt Tô Tiểu Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc, trường kiếm trong tay lập tức tỏa ra linh quang chói mắt, kiếm phong như điện, dễ dàng xuyên qua người tu sĩ tu luyện Cáp Mô Ngạnh Khí Công kia, chém thân thể gã thành hai nửa.

Máu tươi phun ra, trực tiếp nhuộm đỏ cả nhà tù.

Thật hiển nhiên, trường kiếm của Tô Tiểu Ngọc cũng là một thanh pháp khí.

Phải biết rằng, pháp khí vốn là một món bảo vật cực kỳ trân quý.

Ngay cả một thanh pháp khí hạ phẩm cũng có giá thấp nhất là hơn tám mươi, chín mươi khối linh thạch, nếu đổi thành tiền ngọc, sẽ đạt được con số trên dưới một vạn đồng.

Trong khi đám tu sĩ cấp bậc đệ tử như bọn họ, tiền lương mỗi tháng chỉ vỏn vẹn là một trăm tiền ngọc thôi, so với một vạn đồng, con số này quá mức khiêm tốn.

Nếu là pháp khí trung phẩm, ít nhất nó cũng có giá từ năm trăm linh thạch trở lên.

Còn pháp khí thượng phẩm, giá trị ít nhất cũng phải từ hai ngàn linh thạch trở lên.

Bởi vậy, vì che giấu, tránh cho kẻ tham lam nhòm ngó tới, Tô Tiểu Ngọc đã ngụy trang cây "Linh Xà Kiếm" trong tay trở thành một thanh trường kiếm bình thường, chỉ đến thời khắc mấu chốt, mới rót pháp lực vào, để nó bùng nổ linh quang, đi tới chém chết địch nhân.

"Ộp ộp..." Đột nhiên có một con cóc nhảy ra ngoài.

"Quả nhiên là cóc." Tô Tiểu Ngọc nhíu mày nói.

Tuy con rắn trong túi cổ của nàng cảm thấy rất hứng thú với con cóc này, nhưng Tô Tiểu Ngọc không thể cho nó ăn, nếu ăn lúc này sẽ làm ảnh hưởng tới độc tính của linh xà.

Phải biết rằng, ngũ hành chi độc cần phải thuần túy mới mạnh mẽ, nếu bị pha tạp, chẳng những không mạnh lên, ngược lại còn biến yếu.

Sau khi thu hồi con cóc nọ lại, Tô Tiểu Ngọc dứt khoát xoay người rời khỏi gian nhà lao này, bước vào phòng giam tiếp theo.

Tô Tiểu Ngọc vừa đi tới bên ngoài cửa sắt đã lãnh khốc rút Linh Xà Kiếm ra.

"Ta biết ngươi, ngươi là đệ tử của Kiếm Quyết Xà Hoàng, còn ta là truyền nhân của Ma Chỉ Thái Tuế, chúng ta có thể liên thủ." Tu sĩ trong nhà tù nhanh chóng đứng dậy nói.

"Giao đồng tham ra, ta tha chết cho ngươi." Tô Tiểu Ngọc không có hứng thú với lời đề nghị của đối phương, trực tiếp dùng giọng điệu ra lệnh nói, biểu cảm trên mặt hoàn toàn không có lấy một chút thương hại nào.

Tu sĩ kia thấy đàm phán vô hiệu, cũng không nhiều lời vô nghĩa nữa, lập tức lấy chiếc nhẫn vừa dày vừa nặng từ trên người ra, nhanh chóng đeo lên mười ngón tay.

Điều này cho thấy đồng tham của gã chính là con rết.

Ngũ hành mộc sinh hỏa.

Trận chiến này không chiến không được.

Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, chiếc khóa sắt bên ngoài nhà tù bị một kiếm chém đứt.

Tô Tiểu Ngọc cầm kiếm bước vào, trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn tràn đầy sát ý hung tàn.

Tu sĩ kia cũng trực tiếp dang hai tay, bày ra tư thế quỷ dị, không giống như “Bách Túc Thiên Thủ” của tu sĩ có đồng tham con rết.

"Đây là vũ kỹ gì?" Tô Tiểu Ngọc lạnh giọng hỏi.

"Ngô Ma Tiệt Chỉ!" Trên người tu sĩ nọ lập tức tản ra một loại khí tức quỷ dị mà tràn đầy nguy hiểm.

Ánh mắt Tô Tiểu Ngọc trở nên ngưng trọng, nắm chặt trường kiếm trong tay.

Đột nhiên, tu sĩ kia trực tiếp lao vào vách tường nhà tù, mượn lực để chủ động đánh tới chỗ Tô Tiểu Ngọc, trong lúc nhất thời, trên đỉnh đầu nàng có vô số chỉ ảnh rơi xuống.

Để ứng phó với cơn mưa chỉ ảnh này, Tô Tiểu Ngọc nhanh chóng thi triển kiếm pháp thôn vân thổ vụ, chỉ thấy kiếm quang giống như mây mù tràn ngập, lần lượt đánh nát chỉ ảnh của tu sĩ kia.

"Giả thần giả quỷ! Rõ ràng thứ ngươi đánh ra là Bách Túc Thiên Thủ." Tô Tiểu Ngọc đã biết rõ nội tình, Linh Xà Kiếm trong tay trực tiếp múa ra một mảnh ngân quang.

Kiếm quang ngày càng sắc bén, rất nhanh đã đẩy tu sĩ kia rơi xuống thế hạ phong.

Ngay trong thời khắc sinh tử nọ, từ đầu ngón tay của tu sĩ kia lập tức bắn ra vài cây độc châm.

Tô Tiểu Ngọc phòng bị có chút sơ sẩy, đã bị độc châm đâm trúng thân thể, chỉ trong nháy mắt đã cảm thấy trên người đau nhức.

Nàng cắn chặt răng, cố nén đau đớn, vẻ mặt không chút dao động, tiếp tục vung kiếm tấn công.

Lúc này, linh quang đã lập lòe trên thân Linh Xà Kiếm.

Ỷ vào pháp khí phi kiếm sắc bén, Tô Tiểu Ngọc trực tiếp chém vỡ chiếc nhẫn sắt của đối phương, chém đứt ngón tay gã, chặt đứt cánh tay gã, cuối cùng trực tiếp đâm một kiếm vào ngực gã, máu tươi nhuộm đầy mặt đất.

Giết được đối phương, Tô Tiểu Ngọc cũng không nhịn được, phải vội vàng lui về phía sau mấy bước, trên trán rịn đầy mồ hôi.

Nàng lặng lẽ đứng thẳng ở giữa phòng, mũi kiếm thoáng rung động, thân thể run lên nhè nhẹ.

Bị thương rồi...

Là ta sơ suất!

Ta phải dọn sạch năm lồng giam, mới tìm được một tu sĩ đồng tham con rết đầu tiên, thế mà lại bị thương ngay trong chiến đấu.

Tô Tiểu Ngọc định rút độc châm trên người ra, độc trên châm là độc rết, không tạo thành thương tổn gì cho nàng, nhưng trên độc châm đen như mực, dài có một thước này lại có gai ngược, muốn lấy nó ra cũng có chút phiền phức.

Tô Tiểu Ngọc suy nghĩ một lát, đã quyết định dùng con nhỏ cắt vào da thịt, lấy hai cây độc châm đó ra, tự xức Kim Sang Dược cho mình, rồi ăn vào một viên Liệu Thương đan.

Nhưng ngay lúc Tô Tiểu Ngọc đang trị liệu cho bản thân, chợt có ba người đi tới, ngang nhiên chặn cửa nhà tù này lại.

Bình Luận (0)
Comment