Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 2 - Chương 2: Năm Loại Đồng Tham!

Chương 2: Năm Loại Đồng Tham! Chương 2: Năm Loại Đồng Tham!

"Các ngươi phải hiểu rằng, nơi nào có người, ở đó có tranh đấu, từ nhỏ như một gia tộc, đến lớn bằng một môn phái, thậm chí ngay trong nhóm các ngươi, ngày thường chắc chắn cũng phát sinh tranh đấu. Chuyện này lão phu không cần hỏi thăm cũng biết. Nhưng mà các ngươi phải nhớ kỹ một điều, huynh đệ khích vu tường, ngoại ngự kỳ vũ [1]! Dù bên trong nội đấu như thế nào cũng tuyệt đối không thể phản bội gia tộc. Nếu không sẽ xóa tên khỏi gia phả, sau khi chết cũng không được bước vào linh đường, phụ mẫu cả đời hổ thẹn!" Gương mặt nghiêm nghị của Lý Thiên Lương đỏ lên, cảm xúc kích động nói.

[1] : tuy người bên trong gia tộc có bất đồng, tranh cãi với nhau, nhưng cần phải đoàn kết, đồng lòng đối phó người bên ngoài xâm lược.

"Nhóm chúng ta chắc chắn sẽ chân thành đoàn kết, tuyệt không bán đứng lợi ích của gia tộc." Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.

Những đệ tử còn lại cũng mở miệng phụ họa theo.

Lý Thiên Lương im lặng thật lâu, chờ đến khi thu lại cảm xúc, mới tiếp tục nói: "Cái gọi là tu hành, chính là hấp thu thiên địa linh khí để cho mình dùng, mà đồng tham [2] và công pháp lại chính là con đường dẫn đến phương pháp này. Các ngươi quay đầu nhìn xem."

[2] : có thể hiểu là đồng bọn, đồng hành.

Đám người Lý Thủy Đạo đều quay đầu lại, nhìn về phía ba bức tranh thuỷ mặc sau lưng.

Bức tranh thuỷ mặc thứ nhất vẽ: Một mục đồng cưỡi thanh ngưu thổi sáo;

Bức tranh thuỷ mặc thứ hãi vẽ: Một lão nhân ngả lưng trên con lừa, dùng tư thế dương dương đắc ý ấy mà nằm ngủ.

Bức tranh thuỷ mặc thứ ba vẽ: Một tráng hán oai hùng điều khiển giao long, đánh đến sông cuộn biển gầm.

"Vị thứ nhất chính là Đạo Đức Tiên Quân. Từ trước tới nay, lão nhân gia ngài chính là tu sĩ đầu tiên phi thăng thượng giới Tu Tiên giới. Đồng tham của ngài là một con thanh ngưu."

"Vị thứ hai chính là Thụy Tiên Trần Đoàn. Lão nhân gia ngài chính là vị Tiên Quân thứ hai phá giới phi thăng. Đồng tham của ngàu là một con lừa."

"Vị thứ ba này chính là tộc trưởng đời đầu của Lý gia ta. Ngài có được tu vi Nạp Hư cảnh trung kỳ. Ban đầu đồng tham của ngài chính là một con cá chép, sau đó cá chép hóa giao long. Ngài sống thọ năm trăm năm, cuối cùng tọa hóa. Sau khi lão tổ tọa hóa, giao long kia vẫn còn ở lại bảo hộ gia tộc thêm ba trăm năm mới rời đi. Chính vị lão tổ này đã đặt nền móng cho Lý gia chúng ta ở Bích Hải môn, đáng tiếc..." Nói tới đây, Lý Thiên Lương chợt lắc lắc đầu.

Người kia đã trở thành cái tên cấm kỵ của gia tộc, tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào nhắc tới.

"Tuy bên trong Lý gia chúng ta vẫn còn công pháp Bích Hải môn, nhưng hiện giờ cả tộc đã chuyển vào nội địa, tộc nhân không có khả năng lựa chọn sử dụng hải thú làm đồng tham nữa. Cũng tương đương với công pháp Bích Hải môn trở thành vô dụng."

"Hiện giờ bản tộc đã dời đến Hắc sơn được năm mươi năm, dựa theo tộc quy, đệ tử bản tộc sẽ tu luyện công pháp của Hắc sơn Ngũ Độc môn. Hắc sơn Ngũ Độc môn có năm loại đồng tham, đó là, con rết, thằn lằn, con cóc, con rắn, con bọ cạp."

Lý Thiên Lương vỗ túi trữ vật lấy ra một cái khay sứ năm màu. Bên trên khay sứ năm màu nọ có miêu tả hình dáng của năm loại sinh linh.

Con bò cạp màu vàng kim, con thằn lằn màu vàng đất, con cóc màu ngọc bích, rắn độc màu đỏ tươi, con rết màu xanh thẫm.

"Hiện giờ các ngươi còn chưa có tư cách bước vào Ngũ Độc quật bắt giữ ngũ độc làm đồng tham cho chính mình, bởi vì trước đó các ngươi cần phải học tập phương pháp sử dụng thảo dược giải độc, cũng như học tập phương pháp phòng tránh bị độc chết trong hoàn cảnh kịch độc." Lý Thiên Lương bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Đệ tử hiểu được." Chúng đệ tử nói.

"Ừm..." Lý Thiên Lương vẫn ung dung điềm tĩnh gật đầu, tiếp tục nói: "Tất cả các ngươi đều không có tu vi trong người, nên khi đối mặt với ngũ độc nhất định phải duy trì trấn định tuyệt đối, gặp biến không sợ! Dù Thái sơn đổ sụp ngay trước mắt , gương mặt cũng không đổi sắc, dù bị độc vật cắn cũng phải bình tĩnh xử lý, bình tĩnh ứng phó. Tuyệt đối không được hoảng loạn, một khi bối rối, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

"Đệ tử đã biết." Chúng đệ tử đồng loạt nói.

"Tốt! Nếu đã biết, thì để lão phu thử xem." Chỉ thấy Lý Thiên Lương khoát tay, một con rết có kích cỡ bằng cánh tay hài nhi, đã trực tiếp nhoài người tới, bò ngay lên mặt Lý Thủy Lãng.

Lý Thủy Lãng không có phản ứng gì, bởi vì gã vốn không nhìn thấy rõ ràng, càng không biết thứ gì vừa bay đến đây.

Nhưng muội muội của gã là Lý Thủy Đình lại thấy rõ mồn một.

"Nha! Ca... Con rết, con rết lớn đang nằm úp sấp trên mặt huynh kìa." Lý Thủy Đình lập tức kinh hô lên.

Con rết kia xoay quanh một cái, đã biến mất đâu không thấy, vậy mà lại trực tiếp đi tới phía sau Lý Thủy Đình, rồi dùng tư thế vô cùng xảo quyệt chui vào áo của nàng.

Lý Thủy Đình chỉ cảm giác một thứ gì đó thô thô, cứng rắn vừa từ sau gáy trườn xuống bên dưới. Nếu lỡ như thứ này chui vào bên trong...

Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Thủy Đình đã biến thành trắng bệch.

Bình Luận (0)
Comment