Tương Tuyết không phải tu sĩ xuất thân từ gia tộc, nàng không có gì vướng bận, nếu tu sĩ Chấp Pháp đường bắt được nàng, tra khảo nàng về kẻ làm chủ phía sau màn, chắc chắn nàng sẽ khai ra Lam Hoa Ảnh...
Nhưng Lam gia lại không ra tay diệt khẩu, mà mặc kệ ngồi nhìn Tương Tuyết bị bắt.
Ý nghĩa của hành động này là gì?
Nghĩa là trên thực tế, tam đại gia tộc đứng sau Chấp Pháp đường đã sớm biết kẻ làm chủ phía sau màn là ai, cho nên tin tức Tương Tuyết khai báo vốn chẳng có tác dụng gì, bất kể nàng phản ứng như thế nào, người ta cũng muốn nàng chết.
Như vậy, Tương Tuyết có khai hắn ra hay không?
Lý Thủy Đạo không ngừng đi qua đi lại trong tiểu viện, vẻ mặt càng ngày càng lo lắng không yên.
Đúng lúc này, cánh cửa ngoài tiểu viện lại bị gõ vang.
Lý Thủy Đạo vội vàng đi ra mở cửa, chỉ thấy Lam Hoa Ảnh mặc hắc bào đang đứng bên ngoài, cười khanh khách nhìn hắn.
"Sao sư tỷ lại tự mình đến nơi đây? Nếu có chuyện gì, người cứ cho thuộc hạ đến gọi ta tới là được mà?" Lý Thủy Đạo vội vàng tiến lên đón chào.
"Gần đây trong tông môn đã xảy ra rất nhiều chuyện, hiện giờ cũng coi như bình ổn rồi, ngươi có thể rời khỏi chỗ này." Lam Hoa Ảnh cười cười giải thích.
"Cái kia... Không biết hiện giờ sư phụ ta ra sao?" Lý Thủy Đạo run giọng hỏi.
"Kim Diện Lang Quân giết chết đồng môn, đã làm trái với môn quy, bị tu sĩ Chấp Pháp đường bao vây ngay trong động phủ, giết chết tại chỗ. Trận chiến ấy gây ảnh hưởng khá rộng, toàn bộ động phủ đều là một đống hỗn độn, các sư đệ của ngươi đều bị liên lụy, không còn ai sống sót." Lam Hoa Ảnh lạnh nhạt nói.
Lý Thủy Đạo nuốt một ngụm nước miếng, khàn giọng nói: "Đa tạ sư tỷ."
Lam Hoa Ảnh gật gật đầu.
"Hôm nay ta đặc biệt đến tận nơi này, là muốn hỏi ngươi về dự tính tương lai." Lam Hoa Ảnh đi thẳng vào vấn đề nói.
"Ta thì có thể có tính toán gì được, không biết sư tỷ an bài ra sao?" Lý Thủy Đạo cân nhắc một thoáng mới mở miệng hỏi.
Lam Hoa Ảnh nhẹ nhàng cười nói: "Sư tôn Kim Diện Lang Quân của ngươi đã ngã xuống, hiện giờ, ngươi có hai con đường để lựa chọn, một là quay về gia tộc, hai là tiếp tục ở lại tông môn."
"Nếu ngươi dự tính quay về gia tộc, chưởng môn sẽ quyết định khen thưởng cho Lý gia quyền khai thác một tòa linh khoáng. Tuy ta cũng không rõ về phẩm chất cụ thể của bảo khoáng, nhưng đối với một tiểu gia tộc, dù kết quả như thế nào đây cũng là thiên đại chuyện tốt. Đương nhiên kể cả khi đã quay về gia tộc, ngươi vẫn là đệ tử Ngũ Độc môn ta, ngày sau khi tông môn tổ chức thí luyện, ngươi cũng có thể báo danh tham gia."
"Nếu ngươi lựa chọn ở lại tông môn, như vậy chưởng môn Lam Cảnh Đức nguyện ý tự mình thu ngươi làm đồ đệ, sẽ truyền thụ 《 Tiên Thiềm Khí 》cho ngươi, chỉ sợ ngày sau, ngươi muốn lấy vị trí đứng đầu Địa bảng cũng là chuyện dễ dàng."
"Được rồi, vậy ngươi dự tính ra sao?" Lam Hoa Ảnh mỉm cười hỏi.
"Chuyện này..." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt khó xử.
Lựa chọn trước là vì gia tộc, lựa chọn sau là vì cá nhân.
Lựa chọn trước, có thể dẫn dắt gia tộc, vượt qua tầng lớp bị áp bức, từ tam lưu gia tộc tấn chức thành nhị lưu gia tộc, có lẽ về sau sẽ thăng cấp trở thành nhất lưu gia tộc, tạo phúc cho tử tôn.
Lựa chọn sau, sẽ giúp một mình hắn tiêu dao khoái hoạt, chuyện sống chết của gia tộc không còn liên quan đến hắn nữa.
"Ta dự tính quay về gia tộc." Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.
Hắn lựa chọn như vậy cũng không phải hắn định dẫn dắt toàn gia tộc phi thăng… Nói cho cùng, tại thời điểm hiện tại, dù muốn hắn cũng không có bản lĩnh này.
Hắn lựa chọn như vậy, chỉ đơn giản là… bản thân thật sự không muốn ở lại tông môn. Nếu còn ở lại tông môn, hắn không thể an tâm tu luyện được, cho nên nói, vì suy nghĩ của chính mình, hắn mới muốn quay về gia tộc.
"Vậy ngươi hãy trở về đi. Chấp Pháp đường bên kia không có ghi chép Song Ngư Du Long Kiếm vào trong hồ sơ, thứ này không phải tang vật, ngươi có thể yên tâm sử dụng." Lam Hoa Ảnh lại nói.
"Đa tạ sư tỷ." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt cảm kích nói.
Lam Hoa Ảnh gật gật đầu, lại tiếp tục nói: "Ba ngày sau, tông môn sẽ tổ chức đại hội công khai xử quyết đám người Tương Tuyết, Chấp Pháp đường sẽ dùng bọn họ điểm đèn trời, ngươi có muốn đi gặp nàng hay không?"
"Không biết sư tỷ có gì muốn ta chuyển lời cho nàng hay không?" Lý Thủy Đạo cân nhắc hồi lâu mới hỏi.
"Ta chỉ muốn hỏi nàng một câu, trước khi chết còn nguyện vọng gì không, dù sao cũng từng là tỷ muội một đoạn thời gian, ta không muốn nàng mang theo tiếc nuối chết đi."
"Sư tỷ không tự mình đi hỏi ư?"
"Quên đi..." Lam Hoa Ảnh lắc lắc đầu.
"Vậy được, ta sẽ thay sư tỷ đi một chuyến." Lý Thủy Đạo nói.
Lam Hoa Ảnh gật gật đầu.
...
Thiên lao của Ngũ Độc môn.
Nơi này là chốn dành cho tử tù, cho nên không giống những lao ngục tối tăm ướt át khác, nơi này cực kỳ khô ráo.
Mỗi một phòng giam đều bị khóa lại, treo giữa không trung, phía dưới là địa hỏa hừng hực thiêu đốt, nham thạch nóng chảy phun trào, giống như cái miệng của ma quỷ.
Một khi dây xích sắt bên trên gãy lìa, phòng giam bị treo giữa không trung ấy, cùng với tù phạm bên trong phòng giam sẽ rơi xuống địa hỏa, bị đốt thành tro tàn, không có lấy một chút xíu khả năng sống sót.
Lý Thủy Đạo cầm Lễ đường ngọc lệnh của Lam Hoa Ảnh trong tay, đi theo tên lính canh ngục lãnh khốc bước vào thiên lao. Sau đó, hắn giẫm lên dây xích sắt tối đen, đi tới bên ngoài phòng giam của Tương Tuyết.
"Đây là tử tù Tương Tuyết, ngươi chỉ có thể ở nơi này nửa khắc." Lính canh ngục lạnh giọng nói.
"Đa tạ đại ca."
Lý Thủy Đạo nói xong, lập tức quay đầu nhìn về phía Tương Tuyết, trong lòng khó nén nổi bi thương.
Tương Tuyết, một nữ tử từng xinh đẹp như vậy, nhưng ở thời điểm này, nàng đã hoàn toàn thay đổi. Đôi mắt nàng bị người ta vô tình móc xuống, vết máu còn lưu lại bên trong hốc mắt sâu hoắm kia, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi hoảng sợ.
Trên người Tương Tuyết đầy rẫy những vết thương và xương gãy, hiển nhiên sau khi bị bắt, nàng đã trải qua quá trình tra tấn cực kỳ tàn nhẫn.
"Tương sư tỷ, ngươi nghe được không? Ta là Lý Thủy Đạo." Lý Thủy Đạo nhẹ giọng kêu gọi.