Lý Hải Mặc hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Về sau muốn tìm nữ nhân cho đệ tử trong tộc, thì đi tìm mấy tiểu thư khuê các đi. Bây giờ nữ nhân này chạy mất rồi, biển người mênh mông biết đi chỗ nào tìm đây?"
"Tộc trưởng đại nhân, chỉ là một nữ tử phàm nhân mà thôi. Nàng ta chạy mất rồi cũng chẳng mang đến một chút tổn thất nào cho Lý gia ta. Chạy một người, thì tìm hai người tới." Một gã trưởng lão nói.
"Lý Thủy Đạo là đại công thần của Lý gia chúng ta, nhất cử nhất động của hắn đều tác động đến vận mệnh của cả gia tộc. Chuyện này tuyệt không thể xử lý qua loa, nếu Hạ Nhược Tuyết quay về, nhớ báo cho ta biết ngay." Lý Hải Mặc nghiêm túc nói.
"Tuân mệnh." Vài vị trưởng lão đều lĩnh mệnh rời đi, nhưng trong lòng bọn họ vốn không cho là đúng.
Phải biết rằng, đối với những gia tộc tu tiên như bọn họ, nữ tử phàm nhân cũng chỉ là công cụ sinh dục mà thôi, công cụ mất đi, lại tìm một cái khác, không phải là được rồi hay sao?
Cần gì phải đi tìm chứ?
Đúng là khó hiểu mà...
Huống chi, nữ nhân Hạ Nhược Tuyết kia còn chưa sinh được đứa hài tử nào, loại người như này ngay cả làm công cụ cũng không có tư cách, chỉ là phế vật lãng phí lương thực mà thôi.
Tìm nàng về làm gì?
Mấy ngày sau...
Vẫn không có một chút tin tức nào về Hạ Nhược Tuyết. Lý Hải Mặc đã truyền lệnh xuống, để cho bà mối xem xét chọn người mới, lần này Lý gia bọn họ cần nạp thiếp.
Một lần nạp, cần ít nhất là hai vị thiếp thất, nhất định phải hình thành nên một loại cạnh tranh nội bộ, ai hoài thai trước, ai ôn nhu hiền thục hơn sẽ được ngồi lên vị trí "Ngai vàng" là chính thê .
Nếu hai người cạnh tranh không đủ kịch liệt, vậy lại nạp thêm hai người mới. Mặt khác nếu chính thê "Đức không xứng vị" thì bãi miễn…
Cứ như vậy, trong một gia đình cũng có thể hình thành nên chế độ khảo hạch nghiêm khắc đối với thê thiếp rồi.
Đương nhiên, hiện giờ địa vị của Lý Thủy Đạo ở trong tộc không hề tầm thường, nên chuyện có nạp thiếp hay không, còn phải chờ hắn xuất quan, được hắn cho phép mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng, mà không phải như trước kia, chỉ cần tộc trưởng nói, là mọi chuyện cứ thế tiến hành.
"Không hay rồi!" Một gã tộc vệ áo trắng vội vội vàng vàng chạy tới, thần thái có chút lo lắng nói.
"Có chuyện gì mà ngươi thất thố như vậy?" Lý Hải Mặc hỏi.
"Ta ở bên ngoài cảm nhận được khí tức bên trong không ổn định, chỉ sợ Lý Thủy Đạo sắp tẩu hỏa nhập ma. Nhưng tu vi của ta không đủ, không dám phá cửa cứu người, còn xin tộc trưởng..." Tộc vệ kia còn chưa kịp nói xong, Lý Hải Mặc đã lao đến, dưới chân như có gió, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, vội vàng chạy tới phía thư phòng.
Sau khi Lý Hải Mặc nhận được tin tức, nhanh chóng tiến đến thư phòng của mình, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lập tức trông thấy một người đang bị băng sương bao phủ.
Lúc này ở bên ngoài thân thể Lý Thủy Đạo đã kết xuất một tầng băng sương thật dày, trông từ xa như đang khoác lên người một tầng băng giáp.
Phía trên băng giáp, trận văn không ngừng xoay chuyển, sương khí tản ra bốn phía.
Lý Hải Mặc chậm rãi tới gần, ngay cả bước chân cũng không dám bước mạnh.
Đột nhiên, một tiếng nổ cắt qua không khí.
Hàn băng vừa kịch liệt nổ mạnh hình thành nên một tầng băng hoàn, hàn băng rét lạnh thấu xương như lợi kiếm, trực tiếp bắn ra, quét ngang tứ phương, đóng băng hết thảy mọi thứ.
Toàn bộ tình huống trước mắt phát sinh quá nhanh, khiến cho Lý Hải Mặc trở tay không kịp, lão chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào, một mực trợn mắt há hốc mồm, quan sát hết thảy những chuyện này.
Loại cảnh tượng trước mắt thực sự làm người ta rung động không thôi, giống như đang đặt mình vào bên trong một vùng băng phong thế giới vậy.
Lão có thể cảm nhận được hàn ý lạnh như băng xuyên thấu qua không khí, đâm vào làn da mình.
Hàn ý cực kỳ mãnh liệt, kể cả với tu vi của lão, cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Băng tuyết không ngừng bay múa giữa không trung, hình thành nên từng cục băng tinh xinh đẹp mà đáng sợ, giống như muốn biến cả thư phòng trở thành một cái hầm băng.
Lý Hải Mặc chợt phát hiện bản thân lão cũng đang dần dần bị đóng băng.
Ba hô hấp sau, Lý Hải Mặc mới có thể dựa vào tu vi của mình, để thoát khỏi băng sương trói buộc.
Tới hiện giờ, tuy sắc mặt Lý Thủy Đạo có chút tái nhợt, khí tức có chút suy nhược, nhưng hô hấp vẫn vững vàng, rõ ràng không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
"Đạo Nhi, ngươi làm sao vậy?" Lý Hải Mặc thân thiết hỏi.
Lý Thủy Đạo khoát tay áo nói: "Ta chỉ tu luyện gặp phải một chút vấn đề, nghỉ ngơi một thoáng là tốt rồi, không có trở ngại."
"Ngươi tu luyện loại công pháp gì vậy?"
"《 Băng Ngọc Chưởng 》" Lý Thủy Đạo giải thích.
“Là độc môn tuyệt kỹ của Kim Diện Lang Quân sao?"
Lý Thủy Đạo gật gật đầu.
"Vì sao vừa nãy ngươi lại thất bại?" Lý Hải Mặc dò hỏi.
Lý Thủy Đạo nhíu mày suy tư một lát mới nói: "Tại công lực của ta còn thấp, hàn khí không đủ."
Phải biết rằng, hắn chỉ mới luyện qua《 Băng Ngọc Chưởng 》một đoạn thời gian ngắn chứ không tinh thông, bởi vậy Băng Ngọc pháp lực vừa không mạnh vừa không thuần, xây dựng trận văn quá chậm chạp, khiến cho quá trình cuối cùng là hàn khí tràn tra bên ngoài bị thất bại.
Muốn vượt qua khó khăn này, nhất định phải tăng cường công lực《 Băng Ngọc Chưởng 》, rèn luyện Băng Ngọc pháp lực dũng mãnh, mới có thể một lần nữa xây dựng trận văn.
Chẳng qua quá trình này lại vô cùng phiền toái, trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể luyện thành《 Băng Thiềm Ngạnh Khí Công 》do hắn tự nghĩ ra.
Nếu phải tiêu hao chừng ba tới năm năm chuyên tâm khổ tu 《 Băng Ngọc Chưởng 》, rèn luyện Băng Ngọc pháp lực tinh thuần, chỉ vẻn vẹn vì xây dựng trận văn, luyện ra một môn công pháp do bản thân tự nghĩ, có uy lực không rõ, nghe sao cũng thấy có chút mất nhiều hơn được.
Nói cho cùng, công pháp chủ tu của Lý Thủy Đạo cũng là 《 Tiên Thiềm Khí 》, không nên lãng phí thời gian và tinh lực để tu luyện một môn công pháp ngoài công pháp chủ tu.
Hắn luôn hiểu đạo lý “Ăn nhiều nhai không nát, phải biết từ bỏ mới có thể đạt được!”