Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 237 - Chương 237: Tác Dụng Của Tru Tà Điểu!!!

Chương 237: Tác Dụng Của Tru Tà Điểu!!! Chương 237: Tác Dụng Của Tru Tà Điểu!!!

Ma quang màu máu khủng bố quấn quanh thân thể Hoàng Đan Quân, khiến gã lập tức cảm nhận được tinh khí của bản thân đang nhanh chóng xói mòn.

Đây là muốn hút khô tinh huyết của gã sao?

Tru Tà Điểu liều mạng kêu lên, đáng tiếc tiếng kêu của nó hoàn toàn không làm nên chuyện gì cả.

Chỉ trong nháy mắt, một luồng thanh quang to lớn đã trực tiếp chọc thủng hắc ám, nhanh chóng xẹt qua. Ngay sau đó, Bạch Cốt Khô Lâu với một vầng ma quang màu máu quấn quanh thân thể, đã bị một cây kéo màu xanh to tướng cắm lên thân một gốc đại thụ thô to.

Thậm chí lưỡi kéo màu xanh nọ đã kẹp lấy cổ Bạch Cốt Khô Lâu rồi.

Có thể hình dung đơn giản như sau, phần lưỡi của cây kéo lớn sắc bén kia đã cắm vào sâu bên trong thân cây đại thụ, mà phần cổ của Bạch Cốt Khô Lâu lại vừa vặn nằm ở khoảng giữa hai lưỡi kéo, chỉ cần lưỡi kéo chập lại, cái đầu của nó sẽ gãy lìa.

Ai vừa ra tay đây?

Vì sao phải thủ hạ lưu tình đối với một con bạch cốt ma vật?

Vào khoảnh khắc này, Hoàng Đan Quân cảm thấy thân thể không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức. Vốn dĩ gã đã trúng độc, lại bị bộ khô lâu kia dùng ma quang màu máu hút đi một bộ phận tinh huyết, khiến cho thân thể càng thêm yếu ớt, đứng thẳng cũng không xong.

Ngay tại thời điểm gã chuẩn bị ngã xuống đất, bỗng nhiên một nam nhân xa lạ tiến lên đỡ gã.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tựa như Hoàng Đan Quân vừa trông thấy cái gọi là "Chân tình vẫn còn tồn tại giữa nhân gian", chỉ thấy nam tử kia gật gật đầu với gã một cái, ý bảo gã cứ bình tĩnh, không sao. Còn Hoàng Đan Quân đưa lại cho đối phương một ánh mắt cảm kích.

Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng nở một nụ cười nhã nhặn, lại ném cho gã một cái nhìn đầy khích lệ.

Khi con người đang ở trong thời điểm khó khăn, dù chỉ một ánh mắt cũng mang đến sự trợ giúp lớn lao.

Huynh đệ tốt! Hết thảy đều không cần phải nói.

Sau đó, Lý Thủy Đạo lập tức đưa cho Hoàng Đan Quân một bình dược nhỏ. Hoàng Đan Quân tiếp nhận bình dược kia, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?"

"Giải dược." Lý Thủy Đạo chỉ nói ngắn gọn hai chữ.

Trong lòng Hoàng Đan Quân có chút do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhã nhặn + khích lệ của Lý Thủy Đạo, tới cuối cùng, gã lại quyết định tin tưởng người xa lạ này.

Lại nói, giữa người với người, điều quan trọng nhất là gì?

Là tín nhiệm!

Huống chi, nếu người này muốn giết gã, đối phương vốn không cần làm mấy chuyện phiền toái như vậy, cứ tùy ý để Bạch Cốt Khô Lâu hút cạnh tinh huyết của gã chẳng phải đã xong rồi?

Vì thế, Hoàng Đan Quân không chút do dự trực tiếp uống cạn thứ đối phương gọi là giải dược kia, để rồi ngay sau đó, tròng mắt lật ngược, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đã nhanh chóng hôn mê bất tỉnh rồi.

Lý Thủy Đạo vươn tay, lập tức lấy một viên yêu đan màu lục sẫm từ bên trong gùi sách của đối phương ra. Thứ này đúng là yêu đan của con rết vừa bị mất trộm.

"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo cầm lại viên yêu đan của mình, lập tức mở miệng vui sướng cười to, có chút đắc ý.

Tới lúc này, con Tru Tà Điểu có kích cỡ bằng một con gà trống kia cũng hiểu ra mọi chuyện, nó lập tức nổi giận đùng đùng muốn lao tới liều mạng với Lý Thủy Đạo. Nó không ngừng mổ mổ cắn cắn Lý Thủy Đạo, nhưng đáng tiếc, mọi đòn công kích chỉ phát ra âm thanh “Đinh đinh đang đang” giống như đang đánh vào tấm sắt, chứ chẳng mang đến một chút tác dụng nào.

Lại nói, Lý Thủy Đạo cũng không gạt người, loại thuốc Hoàng Đan Quân vừa uống vào đúng là giải dược chuyên nhằm vào độc rết, nhưng tác dụng phụ của nó lại khiến Hoàng Đan Quân trúng phải một loại ám độc khác, phức tạp hơn gấp mười lần. Và ngoại trừ bản thân Lý Thủy Đạo, cũng chỉ có Ích Độc Châu mới đủ khả năng giải được loại ám độc này.

Sở dĩ Lý Thủy Đạo cần phải làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy, toàn bộ đều vì con gà lông vàng có thể khắc chế Bạch Cốt Khô Lâu này.

Tuy hắn không biết chủng loại của con gà này, nhưng chỉ dựa vào uy năng do nó thể hiện ra ngoài cũng đủ làm hắn ngạc nhiên quá đỗi.

Có lẽ thứ này sẽ trở thành một con bài chưa lật để Lý Thủy Đạo áp chế Hạ Nhược Tuyết.

Một năm không gặp, Hạ Nhược Tuyết đã trở thành một nữ ma đầu tùy ý giết người luyện công, cũng không biết về sau này, nàng sẽ trở thành một tồn tại như thế nào.

Lại nói, từ sau khi hấp thụ bài học kinh nghiệm từ sư tôn Kim Diện Lang Quân, Lý Thủy Đạo vĩnh viễn sẽ không tin tưởng bất cứ một nữ nhân nào.

Tuy《 Tiên Thiềm Khí 》của Lý Thủy Đạo có thể tu luyện đến cấp bậc Vô Tướng Chân Quân, nhưng rõ ràng là tốc độ tu luyện của《 Bạch Cốt Huyết Ma Công 》 trong tay Hạ Nhược Tuyết càng nhanh hơn hắn.

Một cái đi xa hơn, còn một cái đi nhanh hơn.

Nếu ở trung kỳ, hai người bọn họ rơi vào một cuộc chiến sinh tử, thì khẳng định là hắn chẳng có lấy một chút phần thắng nào có, thậm chí còn không chống chịu được một làn sóng công kích của nàng.

Chung quy lại, điểm cuối của những người có tình trong thế gian này, nếu không phải yêu nhau, thì chính là chém giết.

Lý Thủy Đạo sẽ làm mọi thứ để tránh cục diện chém giết kia, những nếu mâu thuẫn giữa đôi bên đã đạt tới trình độ không chết không thôi, thì hắn nhất định phải thắng.

Đây là nguyên tắc!

"Dát dát dát dát..." Bạch Cốt Khô Lâu bị Thanh Lân Tiễn kiềm chế, lại phát ra một tràng cười “Dát dát” quái dị.

Ngay sau đó, từ trên thân thể bộ khô lâu này lại tản ra một luồng hồng quang chói mắt. Giây tiếp theo, bộ xương trắng nọ đã hóa thành một luồng ánh đao màu máu, xuyên phá gốc đại thụ phía sau, đào xuất sinh thiên (thoát khỏi cầm cố).

Lý Thủy Đạo phản ứng cực nhanh, lập tức lật tay đánh ra một chiêu, chỉ thấy cây kéo khổng lồ Thanh Lân Tiễn, đã hóa thành một mảnh thanh quang trở lại trong tay hắn, để rồi ngay sau đó, thân hình hắn nhoáng lên một cái, nhanh chóng đuổi theo.

Thiên Oa Di Hành.

Tuy hiệu quả của bộ công pháp này kém hơn thần thông mộc phong chi hành của đồng tham con rết một chút, nhưng vẫn nhanh hơn dùng hai chân chạy.

Lý Thủy Đạo vừa nhảy lên ngang trời, đột nhiên một luồng huyết quang từ ngay giữa không trung, chợt quay ngược lại, phả thẳng vào mặt.

Là con Bạch Cốt Khô Lâu kia vừa giết tới một đòn hồi mã thương.

Bình Luận (0)
Comment