"Ta muốn đi giết hắn!"
"Kẻ nào dám kiêu ngạo như thế? Phải giết không thể lưu!"
"Đây là sỉ nhục Điền gia ta, nếu không thể bầm thây hắn ra thành vạn đoạn, Điền gia ta còn biết để mặt vào đâu?" Một vị tu sĩ liên tục rống giận.
"Kẻ này tuyệt đối không thể lưu lại! Nơi này là điểm tài nguyên bí mật của Điền gia ta, nếu cứ ngồi yên mặc kệ, để cho hắn rời đi, e rằng trong tương lai, bí mật này sẽ bại lộ trước mặt Ngũ Độc môn. Tới lúc đó, mỗi tháng những tộc nhân của Điền gia ta chỉ có thể cạp đất mà thôi."
"Thượng Tranh thế bá! Xin hãy truyền lệnh đi, để cho chúng ta cùng lao ra giết chết kẻ này." Một vị tu sĩ khác phẫn nộ rít gào.
Nhóm tu sĩ Điền gia đều rơi vào trạng thái lửa giận thiêu thân, trong mắt bọn họ lóe lên quang mang kiên quyết.
"Các ngươi có nghĩ tới chuyện bọn họ đang mai phục ở bên ngoài hay không?" Người chủ trì Điền Thượng Tranh lộ vẻ mặt sắc lạnh hỏi.
"Hắn chỉ có một người, nói trắng ra là đang muốn thăm dò chúng ta. Nếu hắn đến thăm dò chúng ta, mà chúng ta lại một mực ở trong này, chỉ phòng chứ không chiến, đúng là có chút không ổn. Không bằng chúng ta cũng đi thăm dò hắn một chút, nếu người này không địch lại, nhìn xem còn ai tới giúp hắn xuất đầu?" Một gã tu sĩ Điền gia ôm quyền nói.
Người này tên là Điền Vân Phi, cũng có chút ưu tú trong chúng tu sĩ của Điền gia.
Điền Thượng Tranh gật đầu, ánh mắt sâu kín nói: "Vậy ngươi đi đi."
"Đa tạ thế bá."
"Từ từ! Trước khi giết hắn, nhất định phải hỏi cho rõ lại lịch người này, còn nữa phải hỏi hắn vì sao lại phát hiện ra tòa bí phủ này. Nếu như người này quá yếu, không chịu nổi một kích, nhất định phải nhớ lưu lại một mạng cho hắn." Điền Thượng Tranh mang vẻ mặt trịnh trọng dặn dò.
"Tuân mệnh."
Điền Vân Phi dọc theo một đoạn cầu thang bằng đá một được xây dựng vô cùng kiên cố, nhẹ bước lên trên. Ngay lúc tiếp cận lối ra, gã lập tức vỗ vào túi cổ bên hông, một con cóc khổng lồ nhanh chóng xuất hiện trước người gã.
Lúc này, con cóc yêu ấy cùng với Lý Thủy Đạo chỉ cách nhau có một vách đá xây dựng từ trận pháp.
Điền Thượng Tranh tán thành gật đầu, Điền Vân Phi này làm việc coi như ổn thỏa, ngay từ đầu đã phóng xuất thiềm thừ đồng tham còn bản thân, cho nó núp sau vách đá. Cái đầu trùy của cóc yêu nọ lớn như thế, có thể đánh bay tên ngu xuẩn kia, đến lúc đó, Điền Vân Phi lại lao ra xử lý đối phương.
Kế hoạch rất chu đáo, có thể bảo đảm sự an toàn cho bí phủ.
Sau khi bình tĩnh suy tư, Điền Thượng Tranh chợt vươn tay sờ vào một tấm trận bàn, vách đá kia đột nhiên biến mất.
Trận pháp phòng ngự bị thu hồi, vách đá trên núi cũng chỉ còn lại ảo giác, Lý Thủy Đạo đang treo lơ lửng giữa không trung, đang định đi xuống.
Con cóc lớn kia cũng không lao tới húc bay Lý Thủy Đạo, ngược lại, nó mở cái miệng rộng của mình ra, đầu lưỡi đỏ tươi nhanh chóng bắn tới, linh hoạt như một cái roi, cuốn lấy thân thể Lý Thủy Đạo, sau đó trực tiếp thu lại.
Nuốt vào.
Cự Thiềm Thôn Yết.
Hóa ra không định húc bay đối phương ra ngoài sao?
Tuy trong lòng Điền Thượng Tranh đã mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng theo tình huống trước mắt, Điền Vân Phi vẫn đang chiếm thế thượng phong.
Người nọ ở trong miệng cóc, chắc hẳn đã bị độc khí làm hôn mê rồi, chờ bắt giữ xong đưa vào khảo vấn, ngược lại cũng không tồi.
Điền Thượng Tranh lại sờ trận bàn, trực tiếp đóng cửa trận pháp.
Trong nháy mắt ngay khi cửa đá khép lại, đột nhiên một luồng độn quang chói mắt chợt lóe lên, chỉ thấy một bóng người cao lớn trực tiếp xuất hiện phía trước cửa đá.
Điền Thượng Tranh đứng lên, tuy lão chưa bao giờ gặp người này nhưng lại biết đối phương là ai.
Hải Xà đạo nhân Lý Thiên Vũ!
"Đám hài tử, hôm nay là ngày sinh tử tồn vong của gia tộc, vì thân nhân, cho dù phải đánh cược bằng cả tánh mạng cũng phải giết chết người này!" Điền Thượng Tranh bi tráng hô to, râu tóc tung bay.
Lý Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, coi như chẳng quan tâm tới chuyện Lý Thủy Đạo đã bị con cóc yêu kia nuốt, lão trực tiếp hóa thành một luồng độn quang bay về phía Điền Thượng Tranh.
Lão chỉ nghĩ đơn giản, Lý Thủy Đạo vốn là tu sĩ thiên tài trăm năm có một của Lý gia, nếu ngay cả loại tình huống này cũng không ứng phó được, thì không cần thiết phải đi cứu.
Điền Thượng Tranh không chút yếu thế, mái tóc bạc bay lên, bộ mặt vặn vẹo, như điên như cuồng: "Lão tử liều mạng với ngươi!"
Chỉ nghe “Ầm vang” một tiếng, một con rết khổng lồ từ dưới nền đất chui ra, thân hình nó dài đến mấy trượng, xúc giác sắc bén như đao nhận.
Con rết to lớn này trực tiếp đánh về phía Lý Thiên Vũ đang bay xuống.
"Âm ở trong dương, lại đối lập với dương, Dung Linh!"
Ngay khi lời nói này rơi xuống, tinh huyết và pháp lực trên người Điền Thượng Tranh trực tiếp bị hút cạn trong nháy mắt, khiến thân thể lão hóa thành một bộ xương khô.
Chỉ có tu sĩ Dung Linh cảnh hậu kỳ mới có thể thi triển ra Dung Linh chi thuật khiến bản thân và đồng tham hòa hợp làm một.
Nếu chưa đạt tới cảnh giới này, cũng có thể thi triển, nhưng cần trả giá bằng sinh mệnh của chính mình.
Nói cách khác, cả đời bọn họ chỉ có thể thi triển một lần bí pháp nọ, một lần là sinh tử đạo tiêu.
Chỉ trong nháy mắt, tinh huyết và pháp lực cả đời của Điền Thượng Tranh đều dung nhập vào thân thể con rết.
Con rết yêu này vốn là nhị giai trung phẩm, chỉ trong nháy mắt đã gia tăng tới nhị giai thượng phẩm, khí tức khủng bố, như núi như non, như uyên như ngục.
Lý Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, lão cũng không cam lòng yếu thế, chỉ thấy thân hình lão chợt lóe, đã hóa thành một con hải xà to lớn, lớp vảy lấp lánh hàn quang, tản ra một luồng uy áp khủng bố.
Tu vi của Hải Xà đạo nhân Lý Thiên Vũ đã đạt tới Dung Linh cảnh hậu kỳ, bởi vậy lão không cần trả bất cứ cái giá nào cũng có thể hòa hợp thành một thể cùng đồng tham của mình.
Hai con yêu thú khổng lồ trực tiếp quấn quanh một chỗ ngay giữa không trung, điên cuồng cắn xé lẫn nhau, dây dưa không ngớt.
Con rết yêu rít gào một tiếng, vậy mà lại phát ra tiếng người: "Không cần lo cho ta, vì gia tộc, mau ra tay giết hắn!"
Chín tên tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ đều tế xuất trung hạ phẩm pháp khí trên tay, người nào không có pháp khí liền thi triển pháp thuật.
Chỉ thấy các loại pháp khí giống như nước lũ, trực tiếp công kích về phía hai con quái vật đang quấn lấy nhau kia.