Lý Hải Mặc suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu mới đáp lại: "Tuy truyền thừa của Hạ Nhược Tuyết rất quỷ dị, nhưng hiện giờ lại chính là thời gian gia tộc đang rất cần người, thật sự không phải thời điểm thích hợp để ngờ vực lung tung vô căn cứ."
"Ta không có ngờ vực vô căn cứ, chẳng qua trong lòng cứ có cảm giác không yên, khi gặp phải một tồn tại không thể khống chế trong tay." Lý Thiên Vũ trầm giọng nói.
"Hắc hắc... Trên đời này có ai chân chính bị khống chế đâu?" Lý Hải Mặc cười khổ một tiếng nói.
"Ý của tộc thúc là?"
Lý Hải Mặc khoát tay, ngăn cản Lý Thiên Vũ nói ra tên cái người kia.
"Thủy Đạo mới từng này tuổi đầu, đã có được thực lực như vậy, cũng coi là đáng quý rồi, con đường tu hành cần chú trọng xem ngươi đi được bao xa, chứ không hẳn là ngươi đi có mau hay không, chúng ta không cần phải quá mức lo lắng."
"Tộc thúc, chúng ta cần cứu bốn người bọn Lý Thiên Hổ ra ngoài, e rằng muốn làm được như vậy, vẫn phải dựa vào kế sách chế hành. Nhưng để thực thi được kế hoạch này, chúng ta lại phải chọn được người đến Điền gia tiến hành đàm phán. i có thể gánh vác trọng trách này đây?" Lý Thiên Vũ dò hỏi.
Lý Hải Mặc quả quyết trả lời: "Để ta đi."
"Người là tộc trưởng của gia tộc, sao có thể đi mạo hiểm được?" Lý Thiên Vũ lắc đầu nói.
"Cũng chính vì ta là trưởng của một tộc, Điền gia mới sợ ném chuột vỡ đồ. Nếu để người khác đi chỉ sợ Điền Vô Tắc kia sẽ không cố kỵ."
"Điền Vô Tắc từng đấy tuổi đầu, vẫn còn là một kẻ dễ kích động vậy sao?"
"Khó mà nói được. Lần này, không những bí phủ của gia tộc bọn họ bị chúng ta phát hiện, ngay cả bốn tu sĩ Dung Linh cảnh của bọn họ cũng bị chúng ta chém giết. Hai người trong đó còn là nhóm tu sĩ mạnh nhất mà Điền gia vẫn một mực che giấu. Loại chuyện dao động tới căn cơ gia tộc như vậy, Điền Vô Tắc có thể không nổi điên sao?"
"Nếu vậy, cứ dứt khoát không chế hành nữa, chúng ta trực tiếp tới tông môn cáo trạng, khiến cho tông môn tạo áp lực lên Điền thị, sau đó tìm cơ hội diệt tộc bọn họ sao." Ánh mắt Lý Thiên Vũ lóe lên vẻ lạnh lùng nói.
Lý Hải Mặc nhìn thoáng qua tên vãn bối này, trong ánh mắt toát ra vài phần lo lắng.
Lý Thiên Vũ chính là cao thủ mạnh nhất của Thần Mộc thành Lý gia. Đối phương mạnh không chỉ vì thiên phú của bản thân vô cùng xuất sắc, còn bởi vì Thần Mộc thành Lý thị đã trút tuyệt đại bộ phận tài nguyên của mình lên một người đối phương.
Đây là hào đổ! [1]
Đặt cược chính là vận mệnh tương lai của gia tộc bọn họ.
Phải biết rằng, cứ cách hai mươi lăm năm một lần, gia tộc đều sẽ dốc toàn bộ tài nguyên lên người một vị thiên tài tu sĩ. Đối phương chính là là truyền nhân quang diệu [2].
Một trăm năm trước, Lý Thiên Tuyệt cũng là truyền nhân quang diệu của gia tộc bọn họ. Nhưng cũng vì truyền nhân quang diệu này mà gần như cả Lý gia đã mất đi.
Năm mươi năm trước, Lý Thiên Vũ là truyền nhân quang diệu của gia tộc. Sự tồn tại của đối phương mang đến lợi ích vô cùng cho gia tộc. Nếu không có Lý Thiên Vũ, Lý gia căn bản không thể đứng vững rại Hắc sơn này được.
Hai mươi lăm năm trước, truyền nhân quang diệu của gia tộc chết non, Lý Thiên Phong được lựa chọn để thay thế, nhưng lại có tư chất bình thường, dù tu vi đã đạt tới Dung Linh cảnh cũng không đủ lực để chèo chống nghiệp lớn của gia tộc.
Mà hiện tại Lý Hải Mặc đang đặt toàn bộ hi vọng lên người Lý Thủy Đạo, hắn chính là "Truyền nhân quang diệu" mới của thế hệ này. Toàn bộ tài nguyên của gia tộc đều đổ dồn về phía hắn, mãi cho đến khi bồi dưỡng hắn trở thành tồn tại càng mạnh hơn Lý Thiên Vũ mới thôi.
Đây là đạo lý sinh tồn của tiểu gia tộc, cao thủ chân chính … chỉ cần một là đủ rồi.
Chỉ cần một người cũng đủ để trấn áp đại cục. Còn đám phế vật có nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Lý Thiên Vũ là truyền nhân quang diệu của gia tộc, thiên phú thì đủ rồi, nhưng người này lại quá mức hiếu chiến, thậm chí còn có thể nói là tính cách rất cực đoan.
Kế sách chế hành cũng thôi đi, nhưng kế sách diệt tộc thì thật sự là quá lỗ mãng.
Trên thực tế mỗi một đại truyền nhân quang diệu của gia tộc đều là thành phần hiếu chiến, cộng với cực đoan.
Bởi vì mỗi thành viên trong gia tộc cần phải trổ hết tài năng của chính mình, mới có thể được gia tộc xác định là truyền nhân quang diệu.
Thử hỏi một người trời sinh cẩn thận chặt chẽ, làm sao có thể trổ hết tài năng đây?
Thêm nữa, một người có tính cách cẩn thận, khi gặp phải phiền toái có thể trốn lập tức trốn đi, thì làm sao gia tộc có thể biết được đối phương thiện chiến tới mức nào? Có bản lĩnh đến đâu?
Cũng bởi loại phương thức sàng lọc này, cho nê mỗi một đời truyền nhân quang diệu đều là phần tử cực đoan hiếu chiến, làm việc không để ý tới hậu quả, động một chút là diệt cả nhà người.
Cứ chiến là thắng, đương nhiên sẽ mang lại thu hoạch thật lớn, nhưng khi nào thất bại, cũng là thua trắng cả bàn.
Lấy thực lực hiện giờ của Lý gia căn bản không có truyền nhân quang diệu thứ hai có thể đứng lên chống đỡ đại cục.
"Ngươi cứ trấn giữ gia tộc trước đã, kế sách diệt môn chờ thương nghị sau, co0nf về kế sách chế hành, ta đã có nhân tuyển rồi." Lý Hải Mặc suy tư thật lâu mới nói.
"Rốt cuộc người nọ là ai?"
Lý Hải Mặc im lặng một thoáng, cuối cùng bình thản trả lời: "Ngươi cứ yên tâm, ta đã có tính toán."
Ken két.
Cánh cửa thư phòng tộc trưởng bị một thiếu niên trực tiếp đẩy ra.
Vãn bối không gõ cửa mà vào, không xin chỉ thị mà vào, đều là không biết cấp bậc lễ nghĩa.
Bất cứ hài tử Lý gia nào từng theo học tại học đường của gia tộc đều không thể phạm phải sai lầm này.
Vị thiếu niên vừa đẩy cửa mà vào này mặc trên người một bộ trường bào màu trắng, ống tay áo phiêu phiêu, hai tròng mắt sáng ngời mà sắc nhọn, trong ánh mắt để lộ ra một luồng khí thế kiệt ngạo.
Thiếu niên này cầm trong tay một thanh ngọc kiếm, luồng quang mang nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển trên thân kiếm, có vẻ như đây là một kiện thượng phẩm pháp khí.
-----------------
[1] : hào đổ có thể hiểu là dùng khoản tiền lớn đi đánh bạc.
[2] : có thể hiểu là truyền nhân được gia tộc bồi dưỡng, rồi lấy đó làm bàn đạp, mang lại vinh quang cho gia tộc.