Lý Thủy Đạo cũng được lợi rất nhiều trong quá trình luyện chế phù chỉ, nó mang đến trợ giúp cho hắn trên phương diện thăng cấp Luyện Đan Thuật.
Sau khi hoàn thành công đoạn phơi nắng, mỗi một tấm phù chỉ đều trở nên mềm mại mà cứng cỏi, kế tiếp chính là cắt chúng ra.
Muốn hoàn thành công đoạn này, phải dùng tới lưỡi dao bằng ngọc đặc chế.
Toàn thân thanh ngọc nhận nọ đều trong suốt long lanh, tản ra một vầng hào quang nhàn nhạt của ngọc thạch. Lưỡi dao sắc bén vô cùng, tựa như một luồng hàn quang chói mắt.
Ngọc nhận chính là công cụ không thể thiếu trong quá trình luyện chế phù chỉ.
Chỉ có dùng ngọc nhận đặc chế mới có thể cắt được phù chỉ, nếu dùng lưỡi dao khác, sẽ khiến loại phù chỉ này lập tức bùng cháy lên.
Thanh ngọc nhận này được đặc biệt lấy ra từ bên trong bảo quật của gia tộc, sau đó giao cho Lý Thủy Đạo sử dụng mà không cần hoàn trả lại.
Lý Nhất Thành và Lý Nhất Phong thật cẩn thận mở từng tấm phù chỉ ra, trải xuống đất, Lý Thủy Đình cầm ngọc nhận trên tay, vẻ mặt nghiêm túc cắt xén phù chỉ. Lưỡi dao nhẹ nhàng lướt qua tấm phù chỉ nọ, vô cùng chính xác cắt chúng thành từng miếng nhỏ theo quy chuẩn đã có sẵn.
Lần lượt từng tấm phù chỉ trỗng rỗng hiện ra trước mặt bọn họ, sau đó lại được xếp gọn vào thành từng xấp…
"Phu quân, thứ này trị giá bao nhiêu linh thạch?" Hạ Nhược Tuyết kích động hỏi.
"Một tấm nhị giai phù chỉ có giá tương đương với mười khối linh thạch. Ở nơi này còn hai trăm tấm, chúng ta vẫn còn bảy cái bình chưa luyện chế, ít nhất cũng có thể luyện chế được một ngàn bốn trăm tấm phù chỉ nữa. Tổng cộng là mười sáu ngàn khối linh thạch." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
"Nhiều như vậy?"
"Ừm... Đúng vậy, nhưng muốn bán tất cả chỗ này đi cũng không dễ dàng. Suy cho cùng, loại phù lục này cũng chỉ có thể chịu tải đạo pháp hắc ám và huyết hệ mà thôi. Cứ lưu lại cho mình dùng đi.”
"Vậy kế tiếp, ta có thể chế tác pháp phù rồi?" Hạ Nhược Tuyết hưng phấn hỏi.
Lý Thủy Đạo gật gật đầu.
"Có phải loại kỹ năng thích hợp nhất để chế tạo thành pháp phù chính là Huyết Ma Chân Luân hay không?" Hạ Nhược Tuyết hưng phấn hỏi.
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu.
"Chẳng lẽ là Bạch Cốt Ma Nhận? Hay là Huyết Luyện Thần Quang?"
"Đều không phải" Lý Thủy Đạo lạnh nhạt lắc đầu.
Hạ Nhược Tuyết đang mặc trên người một bộ áo thuần màu đen. Tính chất của chiếc áo choàng này rất mềm mại, nhẹ nhàng mà thoải mái. Màu sắc trên áo choàng vô cùng thâm thúy lại thần bí, hình thành nên hai thái cực đối lập rõ ràng với làn da trắng nõn trên người nàng.
Tắm rửa thay quần áo, dâng hương cầu nguyện.
Nàng đã làm xong toàn bộ công tác chuẩn bị trước khi chế phù.
Ngay sau đó, nàng lấy một con dao nhọn từ trên người ra, dùng lưỡi dao nhanh như cắt lướt qua ngón tay của chính mình, sau đó lại nặn một giọt máu tươi, nhỏ xuống thứ mực làm bằng chu sa bên dưới.
Tiếp theo, Hạ Nhược Tuyết dùng phù bút chấm một chút mực nước, vẽ phù văn lên bề mặt của tấm phù chỉ màu đen trống rỗng kia.
Nàng thật cẩn thận mà dựa theo phương pháp Lý Thủy Đạo đã dạy cho mình, lần lượt phác hoạ nên hình dạng và kết cấu của huyết phù.
Đây là lần đầu tiên nàng chế tác một tấm huyết phù chân chính...
Phải biết rằng từ ba ngày trước, Hạ Nhược Tuyết đã bắt đầu dùng mực nước và giấy Tuyên Thành bình thường tới luyện tập rồi.
Trong ba ngày thời gian, nàng không ngừng ma luyện kỹ xảo và thủ pháp của chính mình, cũng cố gắng nắm giữ mỗi một chi tiết bên trên, nỗ lực truy cầu một tấm phù văn hoàn mỹ nhất.
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng chân chính chế tác huyết phù, nàng đã dùng bản mạng huyết của mình, nhỏ vào bên trong mực nước, làm cho phù lục và huyết mạch của nàng tương liên với nhau, như vậy mới có thể chế tạo nên một tấm bản mệnh huyết phù chân chính.
Hạ Nhược Tuyết chuyên chú vẽ phù văn, nàng có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong huyết phù đang dần dần ngưng tụ lại.
Đột nhiên, tấm huyết phù nọ bùng cháy.
Hạ Nhược Tuyết vội vàng lui về phía sau, gần như ngọn hỏa diễm u lam kia đã bổ nhào vào mặt nàng.
Ánh lửa tiêu tán.
Cứ như vậy một tấm phù chỉ trân quý trị giá mười khối linh thạch nọ đã hóa thành hư ảo.
"Ai..." Hạ Nhược Tuyết hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Nhưng phu quân từng nói, không có chuyện gì là có thể vừa làm một lần đã thành công ngay được, mấu chốt là phải tìm ra vấn đề...
Hạ Nhược Tuyết suy tư một thoáng, hoàn toàn không biết nguyên nhân thất bại là gì, chỉ có thể tiếp tục vẽ thêm một tấm phù chỉ khác.
Đáng tiếc… lần này vẫn thất bại rồi.
Hạ Nhược Tuyết liên tục thất bại tới bảy lần, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.
Nàng buông cây bút trong tay xuống, nhìn về phía Lý Thủy Đạo bên cạnh, vẻ mặt mang theo một tia bất lực, ảo não nói: "Phu quân, ta không làm được, ngay cả nguyên nhân thất bại là gì ta cũng không biết."
Trong lời nói của Hạ Nhược Tuyết để lộ ra một tia uể oải và thất vọng.
Lý Thủy Đạo lặng lẽ nhìn Hạ Nhược Tuyết, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, nhã nhặn nói: "Thiên phú không phải thứ mà ai ai cũng có, chỉ khi chăm chỉ, quen tay hay việc, mới có thể xảo nhân thông Thần. Kỹ xảo là thứ sinh ra do luyện tập, mà không phải bỗng dưng có thể lĩnh ngộ nên. Nàng cần phải kiên trì, chỉ cần chuyên tâm với mỗi một nét vẽ, chờ tới lúc luyện xong một xấp phù chỉ này, ta đảm bảo là nàng có thể thành công."
Hạ Nhược Tuyết nghe xong lời nói của Lý Thủy Đạo, trong mắt hiện lên một tia hi vọng và quyết tâm. Sau đó, nàng lại một lần nữa cầm lấy phù bút, kiên trì chuyên tâm vẽ xuống.
Kỹ xảo luôn trưởng thành vào những thời điểm chúng ta không hề chú ý tới. Nhưng trong quá trình đó, thì ngộ đạo và luyện thuật tuyệt không thể thiếu được bất cứ một điều nào.
Đây là tu hành.
Một tháng sau...
Hạ Nhược Tuyết vẽ hỏng hai xấp phù chỉ, tới bốn trăm tấm phù chỉ trống đã được chế tác hoàn mỹ đều bị lãng phí đi.
Bốn ngàn linh thạch trực tiếp ném vào ngâm nước, mà không nở ra được một chút nào, ngược lại còn tiêu tán hết đi, nhưng Lý Thủy Đạo lại bình tĩnh tuyệt đối, thậm chí mắt còn chẳng nháy một cái nào.
Tuy giá trị của những tấm phù chỉ này cực kỳ đắt đỏ, nhưng chúng vốn không thể bán được ra ngoài.
Nói cho cùng, những tu sĩ ở trên Hắc sơn này đều là người tu luyện độc công, ai sẽ chi tiền ra để mua một loại phù chỉ như vậy?
Cho nên mới nói, dù giá trị có cao tới đâu, một khi không bán được ra ngoài, lại không thể chuyển hoán thành chiến lực, thì bản thân nó chính là một đống rác rưởi không đáng một đồng.