Lý Hạo Sơn nghe xong, trong lòng có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết luyện đan sao?"
"Trước kia ở tông môn, ta có học qua một ít."
"Không tồi! Không hổ là niềm kiêu ngạo của gia tộc." Lý Hạo Sơn cảm khái nói.
"Luyện Đan thất và Luyện Khí thất nằm ngay bên trong Thiên Trì bảo này, nhưng muốn sử dụng chúng, lại cần thông qua bảo chủ trước, được bảo chủ đồng ý mới có thể tiến vào. Hiện giờ ta vốn là chấp sự kho hàng, không thể tự ý rời khỏi kho hàng được, các ngươi qua bên ấy trước đi. Bảo chủ chính là Lý Thiên Phong, hắn đang ở trong tòa thạch lâu bên kia." Lý Hạo Sơn chỉ vào tòa thạch lâu cao nhất bên trong Thiên Trì bảo, nói.
Lý Thủy Đạo cảm kích gật đầu, hắn hiểu được chức trách và hạn chế của phụ thân, bởi vậy cũng không nói gì thêm, đã dắt tay Hạ Nhược Tuyết đi về phía thạch lâu bên kia.
Lý Hạo Sơn nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trên mặt vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Nơi ở của bảo chủ rộng lớn mà trang trọng, cánh cửa rộng mở, có thị vệ đi tới chào đón.
"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Thị vệ hỏi.
"Lý Thủy Đạo bái kiến bảo chủ, có việc muốn nhờ." Lý Thủy Đạo lấy Công Huân bài từ trên người xuống.
Thị vệ quan sát tấm Công Huân bài, cũng không dám chậm trễ: "Xin chờ một lát, ta đi thông báo."
Thị vệ vừa rời đi, cánh cửa đã mở rộng, không còn ai ngăn cản, Lý Thủy Đạo hoàn toàn có thể trực tiếp đi vào, nhưng hắn vẫn lựa chọn hành xử theo đúng cấp bậc lễ nghĩa.
Lại nói, người ở bên trong gia tộc, vẫn cần phải lấy lễ đối đãi, huống chi Lý Thiên Phong kia còn là nhi tử của tộc trưởng. Chỉ sợ hiện giờ tu vi của đối phương đã đạt tới Dung Linh cảnh rồi.
Phải biết rằng từ sau khi cả Lý gia di chuyển đến Ngũ Độc môn này, ông ấy được coi là nhị giai tu sĩ tu luyện Hắc Sơn Ngũ Độc Công đầu tiên được gia tộc bồi dưỡng nên.
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, vẫn một mực yên lặng chờ đợi ở bên ngoài thạch lâu...
Một lát sau, từ bên trong thạch lâu truyền ra một tràng cười to hào sảng. Ngay sau đó, một thiếu niên cất bước đi đến.
Người này là Lý Hạo Dương, nhi tử của bảo chủ Lý Thiên Phong, tôn tử của tộc trưởng Lý Hải Mặc, cũng là đích trưởng tôn của Lý gia.
Hóa ra tên này cũng ở trong Thiên Trì bảo?
Trong lòng Lý Thủy Đạo có cảm giác cực kỳ không ổn. Bởi vì một năm trước, hắn cùng với người này từng phát sinh một chút ma sát, mà tới tận bây giờ, mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa được hàn gắn, chữa lành.
Bình thường cũng không thành vấn đề, bởi vì đơn giản là Lý Thủy Đạo chẳng có gì cần phải nhờ đến bọn họ cả (người không cầu người, mới là vĩ đại). Nhưng ở thời điểm hiện tại, hết lần này tới lần khác Lý Thủy Đạo hắn lại có việc cần nhờ đến Lý Thiên Phong, rất có thể sẽ bị đối phương bắt chẹt.
Lý Hạo Dương rời khỏi thạch lâu, đưa mắt đánh giá Lý Thủy Đạo, rồi lạnh giọng hỏi: "Hoá ra là Thủy Đạo huynh đệ đại giá quang lâm, ngươi tìm phụ thân ta có chuyện gì?"
Lý Thủy Đạo thoáng nhíu mày, Lý Hạo Dương này còn trẻ tuổi, quá xốc nổi, không cần phải so đo với gã, nếu
"Phụ thân ta không rảnh để gặp ngươi, ngươi có chuyện gì cứ trực tiếp nói với ta là được." Lý Hạo Dương lạnh lùng trả lời.
"Ta cần sử dụng Luyện Đan thất." Lý Thủy Đạo nhàn nhạt nói.
"Vậy ư... Ngươi có biết luyện đan không?" Lý Hạo Dương nhướng mày hỏi.
"Biết." Lý Thủy Đạo ngắn gọn đáp.
Lý Hạo Dương cười nhạo nói: "Ha ha ha ha... Không hổ là kỳ tài được gia gia khen ngợi, nhưng mà ngươi không phải luyện đan sư đã đăng ký tại gia tộc, Thiên Trì bảo sẽ không cho ngươi tài liệu luyện đan."
"Ta tự chuẩn bị tài liệu." Lý Thủy Đạo trả lời.
Lý Hạo Dương xiết chặt nắm tay, cắn răng hỏi: "Ngươi lấy tài liệu luyện đan từ đâu?"
"Chuyện này... Ngươi không cần quan tâm." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
"Gia gia cho ngươi tài liệu luyện đan hả? Hiện giờ, linh tài trong gia tộc khan hiếm như thế, sao có thể lãng phí như vậy?" Hai mắt Lý Hạo Dương trở nên đỏ bừng, cảm giác phẫn nộ chẳng những lộ rõ trên mặt, còn phát ra từ trong lời nói của gã.
Lý Thủy Đạo đứng một bên, chỉ im lặng không nói, tuy tu vi của hai người đều là Thông Linh cảnh hậu kỳ, nhưng ở trong mắt hắn, Lý Hạo Dương này chỉ là một tên vãn bối không hiểu chuyện mà thôi.
So đo với kẻ như vậy chẳng khác nào tự làm bản thân mình khó chịu.
"Ta không cho phép ngươi sử dụng Luyện Đan thất, mời trở về đi." Lý Hạo Dương lập tức dùng giọng điệu của người đang đứng trên cao nhìn xuống kẻ hèn mọn bên dưới, nói.
Lý Thủy Đạo vẫn một mực im lặng, sau đó, hắn dùng giọng điệu cực kỳ bình thản, không có chút thay đổi nào, hỏi: "Vì sao?"
"Ngươi không phải luyện đan sư đã đăng ký trong gia tộc." Lý Hạo Dương thản nhiên giải thích.
"Rõ ràng là bên trong Luyện Đan thất không có người."
"Ngươi không phải luyện đan sư đã đăng ký trong gia tộc, nếu ta tự tiện để cho ngươi đi vào, nhỡ đâu ngươi làm hỏng địa hỏa, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?"
"Ta chịu trách nhiệm." Lý Thủy Đạo không chút khoan nhượng nói.
"Ngươi chịu được trách nhiệm sao?"
"Lý Hạo Dương! Ngươi chớ quên tòa linh khoáng này tới như thế nào, ta không muốn tranh đấu võ mồm với ngươi, đi gọi phụ thân ngươi tới đây, nếu Lý Thiên Phong không cho ta dùng, ta sẽ quay đầu bước đi, tuyệt không nói hai lời!"
"Lý Thủy Đạo! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là truyền nhân quang diệu do gia tộc bồi dưỡng, thì có thể không coi ta ra gì, trước kia gia tộc nghèo, chỉ có thể bồi dưỡng một người, nhưng hiện tại thì khác rồi, gia tộc hoàn toàn có thể bồi dưỡng hai người, thậm chí là ba."
"Lại nói, dù ngươi có là truyền nhân quang diệu đi chăng nữa, thì có gì đặc biệt hơn người đâu? Tới cuối cùng, còn không phải là tay đấm của gia tộc sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ chết trong tay địch nhân, mà ta, chắc chắn sẽ trở thành tộc trưởng kế thừa Lý gia, ngươi ngay cả hài tử cũng không có, ngươi tính là cái thá gì?"
-----------------
(Thạch bảo : thành lũy xây bằng đá.
Thạch lâu : căn nhà dựng bằng đá.)