Trong lời nói của Lý Hạo Dương mang theo một tia tự tin và ngạo mạn, lời nói không khác gì đang lên lớp dạy bảo.
Lý Thiên Phong nghe xong cũng khẽ gật đầu, đúng là đạo lý như vậy.
"Nếu lời nói của Hạo Dương huynh không sai, thì lúc này vị tộc nhân kia cũng nên thức tỉnh rồi mới đúng, vì sao trạng thái của đối phương lại càng ngày càng ủ rũ, suy yếu?" Lý Thủy Đạo nhẹ giọng chất vấn.
Lý Hạo Dương: "..."
Lý Thiên Phong: "..."
Lý Thiên Phong thoáng suy tư một lát, mới đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Vậy ngươi nói xem nên chữa như thế nào?"
"Trong vòng mười bước tất có giải dược." Lý Thủy Đạo nhàn nhạt nói.
"Ha ha ha ha... Ta còn cho rằng ngươi muốn dùng loại lý giải kỳ ảo gì? Mấy lời nói ấu trĩ như vậy ngươi cũng tin tưởng sao?" Lý Hạo Dương cất tiếng cười to.
"Câm miệng!" Lý Thiên Phong lạnh giọng quát lớn.
"Phụ thân!"
"Ta kêu ngươi câm miệng!"
Lý Hạo Dương chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng lại, trên mặt lộ vẻ ủy khuất.
"Nếu trong lòng ngươi đã có tính toán trước thì ngươi đến chữa cho hắn đi." Lý Thiên Phong trịnh trọng nói.
Lúc này, cánh cửa chưa đóng lại, cơn mưa trên bầu trời vẫn rơi xuống như trút nước.
Lý Thủy Đạo vươn tay, pháp lực tinh thuần trong cơ thể lập tức trào ra, hóa thành một bàn tay vô hình, nắm lấy những hạt mưa trên không trung, khiến nước mưa trôi nổi như Vô Căn Thủy, hóa thành một quả bóng nước ở trước người hắn.
Sau đó, hắn vỗ một cái xuống túi trữ vật, lấy ra một cái bát lớn từ bên hông, nhanh chóng trút những hạt nước mưa vừa tóm được, vào trong bát. Đến đây, hắn lập tức ngồi xổm xuống, nâng người thợ mỏ kia dậy, chậm rãi trút bát nước mưa kia vào trong miệng người thợ mỏ, sau đó vỗ nhè nhẹ vào lưng gã, giúp hắn nuốt xuống.
"Đúng là xem mạng người như cỏ rác." Lý Hạo Dương vẫn không quên nhỏ giọng nói.
Sau khi uống cạn bát nước mưa kia, vậy mà khí sắc của người thợ mỏ lại trở nên hồng hào, nhịp hô hấp cũng càng ngày càng thông thuận.
"Chuyện ày... Không thể nào!" Chứng kiến biến hóa ấy, con mắt Lý Hạo Dương lập tức mở lớn, gần như muốn rơi khỏi hốc mắt. Gã hoàn toàn không thể tin được hết thảy những chuyện trước mắt.
Bởi vì hiện thực này và những tri thức độc lý gã từng học, hoàn toàn không tương xứng với nhau.
Gã hoàn toàn không rõ!
Vì sao một bát nước mưa lại mang đến tác dụng?
Rõ ràng thứ này là mưa thủy độc + hỏa độc, sau khi uống sẽ khiến độc càng thêm độc, đi đời nhà ma, nhưng… đối phương lại sống lại?
Chẳng lẽ độc thuật chi học mà gã được học đều là sai?
Chẳng lẽ "Trong vòng mười bước tất có giải dược" là thật?
Lúc này, đừng nói là Lý Hạo Dương, ngay cả Lý Thiên Phong cũng cau mày nghĩ mãi mà không rõ.
Chu Hồng Linh mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt đầy kinh hãi, không sao tin nổi.
Phải biết rằng, nàng cũng tu hành Hắc Sơn Ngũ Độc Công, cũng được gia tộc bồi dưỡng từ thuở nhỏ. Có thể nói, bản thân hiểu biết khá là sâu sắc về độc tu nhất đạo, nhưng nàng lại nghĩ mãi mà không rõ vì sao nước mưa lại có thể phát huy tác dụng trong trường hợp này?
Những tới cuối cùng, mọi kinh ngạc cũng chỉ có thể hóa thành khâm phục, trong ánh mắt nàng lập tức lóe lên quang mang kính nể và tán thưởng.
Trong lòng nàng nghĩ thầm: quả nhiên thực lực của người tên Lý Thủy Đạo này thật không giống bình thường. Hơn nữa, tướng mạo của đối phương rất quen thuộc, dường như ta đã gặp mặt hắn ở đâu rồi, còn có vẻ mối quan hệ giữa hai bên không hề cạn nữa.
Thiên Trì bảo.
Mưa tan trời sáng, thiên khung xanh ngắt không mây.
Phía trên thạch bảo là một mảnh không trung xanh thẳm, độc vân màu vàng đất đã tiêu tán không còn.
Ánh mặt trời chiếu lên bức tường đá, phản xạ nên một luồng quang mang nhàn nhạt.
Lý Thủy Đạo lập tức ôm quyền cáo từ: "Thiên Phong thế bá, Hạo Dương huynh, và Chu cô nương, ta cùng Tuyết Nhi đi Luyện Đan thất đây."
Mọi người đều ôm quyền, lịch sự tiễn hai người bọn họ rời đi.
Hai người rời khỏi thạch lâu, nhanh chóng tiến về phía hỏa mạch.
Hỏa mạch là một thông đạo chứa đầy nham thạch nóng chảy, một mực uốn lượn khúc chiết, uẩn tàng bên dưới dãy núi kia.
Luyện Đan thất nằm ngay bên cạnh hỏa mạch, dùng chung một nhánh hỏa mạch cùng Luyện Khí thất.
Giữa hai nơi này có một bức tường đá rất nặng ngăn cách, trên tường đá được khắc đầy phù văn và đồ án thần bí.
Luyện Đan thất có phong cách thô ráp, vách tường được dựng từng một đống tảng đá chồng chất lên nhau mà thành, tản ra khí tức cổ xưa mà bí hiểm.
Lý Thủy Đạo lấy trận bàn ra, đặt xuống bãi đá trước cửa Luyện Đan thất. Sau đó, hắn nhẹ nhàng chạm vào trận bàn, cảm nhận một luồng năng lượng mỏng manh từ bên trong, dũng mãnh tràn vào cơ thể. Hắn ổn định tâm thần, nhẹ nhàng chuyển động trận bàn, cuối cùng cũng thành công mở ra cánh cửa đá trầm trọng nọ.
Cửa đá chậm rãi mở ra, để lộ không gian bên trong Luyện Đan thất.
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng bước vào, lập tức cảm nhận được hỏa diễm cực nóng và năng lượng mạnh mẽ phun ra.
Chỉ thấy địa hỏa một mực cuồn cuộn lan tràn khắp nơi bên trong Luyện Đan thất, hỏa diễm thiêu đốt nham thạch nóng chảy, tản ra nhiệt lượng mãnh liệt.
Ánh lửa chiếu rọi lên vách tường, tạo thành những bóng đen sâu thẳm.
Bên trong Luyện Đan thất chỉ có quang mang của hỏa diễm chiếu sáng lên không gian. Cả Luyện Đan thất khá là trống trải, ngoại trừ bếp lò địa hỏa, không còn vật gì khác nữa.
Ngay bên cạnh Luyện Đan thất có một gian phòng ngủ. Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường đá, trên giường đá có trải một chiếc chiếu cỏ giản đơn. Chiếc giường này khá nhỏ, chỉ miễn cưỡng có đủ chỗ cho hai người ngủ bên trên.
"Tuy không gian có chút đơn sơ, nhưng cũng coi như sạch sẽ." Lý Thủy Đạo nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng nói.
"Có chút khô nóng, không quá thoải mái." Hạ Nhược Tuyết cau mày đáp lại.
Lý Thủy Đạo gật gật đầu: "Nơi này là hỏa mạch, nàng lại tu luyện công pháp thuộc tính âm ám, đương nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái. Như vậy đi, cứ để một mình ta ở lại bên trong Luyện Đan thất cũng được."
"Vậy ta đi xung quanh dãy núi dạo một vòng." Hạ Nhược Tuyết nói.
Lấy tu vi trước mắt của Hạ Nhược Tuyết, đúng là nàng không cần phải ở lại bên trong một góc nho nhỏ như Thiên Trì bảo này.
Phóng mắt nhìn ra bên ngoài, ở nơi này có rất nhiều những dãy núi xanh tươi hùng vĩ xung quanh, nàng hoàn toàn có thể tìm được một chỗ bế quan với bóng cây mát mẻ, non xanh nước biếc, yên tĩnh nhẹ nhàng, thật sự không cần phải ở lại bên cạnh hỏa lò cùng Lý Thủy Đạo.