Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 340 - Chương 340: Ngu Muội Vô Tri!

Chương 340: Ngu Muội Vô Tri! Chương 340: Ngu Muội Vô Tri!

Khương Vân Phi và Lý Minh Nguyệt đều lộ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lý Thủy Đạo, Khương Vân Phi vội vàng nói: "Bảo chủ, ngươi muốn trực tiếp kiến tạo nên hai ngọn núi từ con số không sao?"

"Bảo chủ đại nhân... điểm quan trọng nhất của một trận pháp sư chính là nhân thế lợi đạo [1], như vậy mới có thể mượn địa thế của sông núi, tới sử dụng cho mình, xây dựng rầm rộ, tuyệt không phải hành động khôn ngoan!"

[1] : nhân thế lợi đạo có thể hiểu là thuận theo xu hướng phát triển, sau đó dẫn dắt chúng đi theo chiều hướng có lợi cho mình.

Lý Thủy Đạo hỏi: "Chẳng lẽ ngọn núi nhân tạo thì vô dụng sao?"

Khương Vân Phi vuốt ve chòm râu, suy tư một lát mới nói: "Đương nhiên một ngọn núi nhân tạo thì vô dụng, dù sao bản chất của nó cũng là phong thuỷ, còn núi chỉ là công cụ để tụ phong phân thủy mà thôi. Nó vốn không ảnh hưởng đến bản chất của trận đạo phong thủy."

Lý Thủy Đạo cười cười: "Vậy được rồi, chúng ta có thể xây dựng nhà treo ở trên vách núi đen, giải quyết vấn đề trước mắt, sau đó lại cân nhắc đến chuyện kiến tạo giả sơn, hoàn toàn mở rộng Thiên Trì bảo."

Khương Vân Phi và Lý Minh Nguyệt nhìn nhau, Khương Vân Phi mở miệng nói: "Bảo chủ có hùng tâm tráng chí như vậy, chúng ta không thể ngăn cản được, nhưng chúng ta muốn nhắc nhở ngươi một điều, đó là đạo pháp tự nhiên, lấy thiên địa làm trận pháp, chớ xây dựng quá độ, huống chi hai ngọn giả sơn có thể trụ được bao nhiêu năm? Lỡ như một ngày nào đó núi sụp, phong thuỷ tất loạn, núi lửa phun trào, vạn kiếp bất phục."

"Sẽ không. Về chuyện này, lòng ta có nắm chắc, chỉ muốn biết làm như vậy có được hay không thôi." Lý Thủy Đạo khoát tay nói.

"Đương nhiên là không được!" Lý Minh Nguyệt nghiêm túc nói.

"Vì sao lại không được?" Lý Thủy Đạo truy vấn.

"Bởi vì kiến tạo giả sơn không thể vững chắc như núi thật. Một ngọn núi chân thật có thể ngàn năm không lay chuyển, như một ngọn giả sơn có thể trụ được bao lâu? Một khi nơi này sụp xuống, sẽ là thiên băng địa liệt."

"Nếu có thể kiến tạo một hòn giả sơn vững chắc giống như ngọn núi bình thường thì sao?" Lý Thủy Đạo lại hỏi.

"Đúng là ngu muội vô tri!" Lý Minh Nguyệt đã lộ vẻ tức giận.

Khương Vân Phi lập tức ném qua một ánh mắt để Lý Minh Nguyệt khống chế cảm xúc lại, chớ khăng khăng tranh cãi cùng Lý Thủy Đạo.

Sau đó, lại nghe Khương Vân Phi mỉm cười nói: "Bảo chủ đại nhân, nhiệm vụ của chúng ta chính là bố trí một tòa hỏa độc đạo lưu trận, sau khi bày trận thành công, chúng ta sẽ rời đi., Về phần chuyện lớn như dựng núi, mở rộng thổ địa này, vốn không phải chuyện hai người chúng ta có thể quyết định được. Chúng ta cũng không tiện nhiều lời, nhưng nếu bảo chủ đã hỏi tới hai người chúng ta, chúng ta đây cũng chỉ có thể nói rằng, loại chuyện này cực kỳ hung hiểm, chớ đi thử nghiệm."

Lý Thủy Đạo trầm ngâm một lát mới nói: "Vậy làm phiền hai vị đại sư. Cái kia... chuyện thăm dò hỏa mạch dưới lòng đất, ta vẫn còn một vài chỗ không rõ, mong hai vị chỉ giáo nhiều hơn."

"Bảo chủ yên tâm, hai người chúng ta cam đoan sẽ biết gì nói nấy, nói là nói hết." Khương Vân Phi vô cùng khách khí đáp lời.

Lý Minh Nguyệt lại không nói không rằng, chỉ trưng ra một gương mặt cứng đờ, không cảm xúc, rõ ràng là chuyện Lý Thủy Đạo "Không nghe lời" đã khiến người làm sư phụ như nàng có cảm giác cực kỳ khó chịu.

Khương Vân Phi vẫn coi Lý Thủy Đạo là bảo chủ, nhưng Lý Minh Nguyệt đã coi bản thân trở thành sư phụ của hắn rồi.

Kế tiếp, ba người cùng đi thăm dò hỏa mạch.

Tuy Khương Vân Phi vẫn bày ra vẻ mặt nhiệt tình nói chuyện, nhưng toàn bộ quá trình đều không đi vào trọng điểm, cứ nói một câu, kiểu gì cũng giấu lại nửa đoạn.

Còn Lý Minh Nguyệt, tuy nàng vẫn mang theo vẻ mặt mất hứng, nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, lại giữ nguyên tinh thần cũ, tuyệt đối là nhất châm kiến huyết, khiến cho Lý Thủy Đạo giật mình hiểu ra, rất có cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời.

Tiếp theo, hai người bắt đầu bố trí hỏa độc đạo lưu trận pháp, đều là nhân thế lợi đạo, mượn dùng địa hình hiện có.

Dường như hai người này có một chút chán ghét sẵn có đối với chuyện mở mương máng, xây dựng rầm rộ.

Một đường đi theo bên cạnh bọn họ, Lý Thủy Đạo đều dụng tâm học hỏi, cố gắng hấp thu thật nhiều kinh nghiệm và trí tuệ phong phú của hai người này.

Trải qua một phen trao đổi, hai người đã định ra sách lược bày trận.

Bọn họ quyết định tiếp tục dùng hệ thống mương máng Lý Thủy Đạo đã mở ra, chỉ điều chỉnh lại một chút theo biên độ nhỏ, khiến cho chúng càng thêm tương thích với hỏa độc đạo lưu hơn, như vậy khối lượng công việc cần để điều chỉnh công trình không lớn, theo dự tính nhiều nhất chỉ cần hai - ba ngày là có thể hoàn thành.

Lý Thủy Đạo vội vàng gọi hai vị chấp sự tới, chấp sự lại gọi thợ đến đây, cả nhóm phân công hợp tác, hiệu suất tiến hành cực cao.

Dưới sự chỉ đạo của hai vị trận pháp sư, hơn mười người thợ xây nhanh chóng di chuyển đất đá, điều chỉnh chiều sâu và chiều rộng của rãnh nước, bảo đảm cho hỏa độc có thể thuận lợi đi qua nơi này...

Lý Thủy Đạo ở giữa phối hợp, nhóm thợ xây dùng xẻng và thuổng vất vả cần cù đào móc, sửa sang lại mương máng, bảo đảm cho nơi này được bằng phẳng và trôi chảy.

Hai ngày sau, quá trình xây dựng trận cơ đã hoàn thành.

Nhóm thợ xây lại một lần nữa đi tới dọn dẹp Thiên Trì bảo. Ngay sau đó, một cơn mưa to vừa vặn trút xuống, cả tòa Thiên Trì bảo lại trở nên tinh tươm như vừa được gột rửa...

Trong thư phòng.

"Hiện giờ có thể bày trận được chưa?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.

Khương Vân Phi và Lý Minh Nguyệt đưa mắt nhìn trận đồ trong tay, trải qua lần bàn bạc cuối cùng, hai người đều đồng thời đứng dậy nói: "Có thể."

Cứ như vậy, bọn họ bắt đầu xuất phát từ thạch lâu, Khương Vân Phi cầm trên tay trận kỳ màu vàng, còn Lý Minh Nguyệt cầm trên tay trận kỳ màu lam.

Bọn họ bước dọc theo những đường mương máng đã được đào sẵn, một đường đi thẳng về phía trước.

Mảnh linh quang vốn bao lấy cán trận kỳ trong tay bọn họ, lại trực tiếp bắn ra ngoài, cắm vào tiết điểm phía trên trận pháp.

Mỗi một lần cắm cờ là một lần linh khí dao động mãnh liệt.

Tình huống này cho thấy các tiết điểm trận pháp đều đã được đả thông, linh khí tự do xuyên qua rồi...

Bình Luận (0)
Comment