Thị nữ Lý Nhất Linh nhiệt tình nói: "Bảo chủ đại nhân, ngài đến thăm phu nhân sao? Tẩu tử đâu rồi?"
Lý Thủy Đạo nhướng mày, hiện giờ Hạ Nhược Tuyết đã khôi phục lại trạng thái năm đó khi ở Lý gia, nghĩa là thường ở trong nhà, hiếm khi xuất hiện.
Cũng bởi nàng tu luyện 《 Bạch Cốt Huyết Ma Công 》, mà tu luyện môn ma công này nhất định phải có máu tươi, khiến cho nàng không thể ở lại một chỗ luyện công giống như tuyệt đại đa số những tu sĩ khác.
Lại nói, nếu chia toàn bộ tu sĩ ra làm hai loại là sói và hổ.
Thì luận theo công pháp, Hạ Nhược Tuyết càng thích hợp làm hổ hơn, bởi vì hết thảy những loại tài nguyên nàng cần đều có thể thông qua năng lực của bản thân để tự mình săn giết chiếm được.
Nói cách khác, nàng không thể thông qua tổ chức hoặc là đoàn đội để nhận được tài nguyên mà mình cần trong quá trình tu luyện.
Suy cho cùng, bất cứ tổ chức nào cũng không thể dùng phương thức huyết tế tới bồi dưỡng một tu sĩ được.
Hạ Nhược Tuyết chỉ có thể dựa vào chính mình, độc hành ngàn dặm, tự do giết chóc mà thôi.
Bàn về chuyện này, lấy ví dụ như Lý Thủy Đạo hắn vậy, những thứ thứ hắn cần để tu luyện là gì? Đó chính là đan dược tăng tiến tu vi, là các loại bảo vật, nguyên liệu, là linh thạch, là tiền ngọc…
Dù lúc trước hắn có đi giết người, nhưng không phải lúc nào trên thân thể những tu sĩ bị hắn giết kia cũng có mang theo tài liệu luyện chế "Ngọc Hành đan".
Hơn nữa phần lớn linh thạch hoặc là tiền ngọc của những tu sĩ kia đều bị bọn họ cất ở trong nhà cả rồi. Bọn họ không mang theo bao nhiêu bảo vật ở trên người, có giết cũng chẳng được gì.
Bởi vậy, phương pháp đạt được tài nguyên có tỷ suất cao nhất đối với hắn, chính là dựa vào làm ruộng.
Mà muốn làm ruộng lại phải dựa vào tổ chức, dựa vào đoàn đội, dựa vào gia tộc.
Lại nói, nếu muốn được phân phối nhiều tài nguyên nhất trong đoàn đội, thì nhất định phải trở thành "Thủ lĩnh", cũng chính là "Người cắt bánh ngọt".
Chỉ đơn giản như vậy mà thôi...
Ban đầu, Hạ Nhược Tuyết còn chưa quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, bởi vậy phạm vi nàng săn giết khá nhỏ. Mà tới hiện giờ, mặt đất đã giẫm quen, nàng thường xuyên hai - ba ngày không về nhà.
Dưới tình huống bình thường khi săn giết đủ huyết thực, nàng mới quay về Thiên Trì bảo tu luyện một đoạn thời gian, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục xong, lại tiếp tục săn giết, cứ thế lặp đi lặp lại...
Chính vì lẽ đó, hình ảnh Hạ Nhược Tuyết mặc một bộ đồ đen, với mái tóc dài như thác, thường xuyên đi theo bên cạnh Lý Thủy Đạo đã càng ngày càng trở nên hiếm hoi hơn rồi…
"Ách... Tẩu tử thấy người không được thoải mái." Lý Thủy Đạo giải thích.
"Vậy có nên tới thăm tỷ ấy một chút hay không?" Lý Nhất Linh lo lắng hỏi.
"Không cần, nàng không muốn gặp người khác." Lý Thủy Đạo lắc đầu nói.
"Vậy sao?" Lý Nhất Linh có chút nghi hoặc.
Lý Thủy Đạo vội vàng chuyển đề tài: "Dẫn ta đi gặp Chu phu nhân đi."
"Mời bảo chủ đại nhân đi bên này." Lý Nhất Linh phục hồi lại tinh thần, lập tức dẫn Lý Thủy Đạo bước xuyên qua tiểu viện, đi dọc theo một con đường mòn bằng đá, tiến sâu vào mảnh sân nhỏ bên trong.
Bọn họ đi qua một cây cầu, dưới cầu là dòng suối nhỏ trong vắt.
Suối nước róc rách chảy xuôi, cảnh sắc xung quanh in xuống mặt nước tựa như một bức tranh thuỷ mặc.
Cuối cùng, thị nữ dẫn theo Lý Thủy Đạo đi tới một tòa đình viện tinh mỹ.
Trong đình viện có một mái đình nhỏ, bên trong đình đài kia có bày một bàn trà cụ và hoa cảnh.
Một nữ tử với dáng vẻ thướt tha đang ngồi bên trong đình đài này. Nàng mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, thần thái băng cơ ngọc cốt, tựa như tiên tử, phần bụng của nàng không được thon gọn như bình thường, hẳn là đang có mang.
Thị nữ Lý Nhất Phương đang ngồi bên người Chu Hồng Linh, cẩn thận chăm sóc cho nàng.
Chỉ nghe thị nữ cung kính nói: "Phu nhân, bảo chủ đến bái phỏng."
Chu Hồng Linh vội vàng ôm bụng đứng dậy nghênh đón Lý Thủy Đạo: "Đa tạ bảo chủ đại nhân đã tới thăm, thiếp thân không tiếp đón được từ xa, xin ngài thứ lỗi."
Lý Thủy Đạo vội vàng tiến lên, dịu dàng nói: "Phu nhân không cần phải khách khí như vậy. Hiện giờ ngươi đang có thai, bảo trọng thân thể mới là điều quan trọng nhất."
Chu Hồng Linh mỉm cười gật đầu, lập tức đưa ánh mắt đầy cảm kích nhìn Lý Thủy Đạo: "Đa tạ bảo chủ đã quan tâm."
"Phu nhân, cuộc sống của ngươi có tốt không? Có gì không tiện hay không?"
Chu Hồng Linh nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt tươi cười đáp: "Mọi thứ đều tốt lắm, Nhất Linh, Nhất Phương chăm sóc ta rất cẩn thận."
Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu phu nhân cảm thấy khó xử, nhất định phải thẳng thắn thông báo, ta sẽ dốc hết toàn lực để giải quyết cho phu nhân."
Chu Hồng Linh cảm kích nhìn Lý Thủy Đạo, gật đầu nói: "Ý tốt của bảo chủ đại nhân, thiếp thân suốt đời khó quên."
"Gần đây, ta có bố trí một tòa đại trận khai thông hỏa độc ở bên trong Thiên Trì bảo, hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào?" Lý Thủy Đạo mỉm cười dò hỏi.
Chu Hồng Linh khẽ sửng sốt, hàng chân mày nhanh chóng giãn ra, nói: "Về chuyện này, đúng là ta vẫn chưa kịp tới cảm tạ bảo chủ. Hiện giờ không khí đã trở nên dễ chịu hơn không ít, ta có cảm giác không khí mình hít vào hàng ngày đều tươi mát hơn rồi. Nỗi khổ do hỏa độc mang đến khi xưa đã giảm bớt. Ta thực sự cảm tạ ân đức của bảo chủ, mong bảo chủ hãy tiếp nhận lòng biết ơn sâu sắc này của ta."
Lý Thủy Đạo nghe xong, mới vui mừng gật đầu: "Phu nhân có cảm giác khoan khoái như vậy, ta cũng thấy vui mừng không thôi. Trận pháp này là ta cùng với lão tộc trưởng tỉ mỉ lên kế hoạch. Có trận pháp này, hỏa độc ở nơi đây hoàn toàn có thể khai thông, tinh lọc, dù vẫn còn một chút độc tố tồn dư, nhưng vô cùng ít ỏi, phàm nhân cũng có thể thừa nhận được."
Chu Hồng Linh nghe đến đó, không khỏi vươn tay vuốt ve cái bụng của mình, trên mặt chợt mang theo một tia sầu lo, dò hỏi: "Không biết hài nhi mới sinh có thể chịu đựng được phần độc tố còn sót lại kia không?"