Lý Thủy Đạo tiếp tục đọc lá thư trên tay.
Nhiệm vụ ám sát: Ám sát Bạch Anh Long.
Cấp bậc nhiệm vụ: Bậc trắng.
Giới thiệu vắn tắt về nhiệm vụ: Bạch Anh Long, tuổi chừng bốn mươi, từng là tu sĩ Ngũ Độc môn, về sau đã thành công thoát ly trói buộc môn phái. Hiện giờ, hắn đang ở bên trong một tòa Tụ Nghĩa trang do mình xây dựng nên cách Hắc sơn Long Duyệt thành chừng năm mươi dặm.
Bạch Anh Long là một nam tử có thân hình cao lớn, khuôn mặt âm trầm, ánh mắt giảo hoạt.
Hắn đã từ bỏ chuyện tu luyện, chuyển sang hưởng thụ một cuộc sống xa hoa lãng phí. Người này rất giỏi kết giao bằng hữu, đã tụ tập được không ít đám hồ bằng cẩu hữu tu vi không thể tiến bộ, cũng giỏi cưới tân nương, đã cưới tới mười mấy tân nương rồi, nhưng những tân nương này đều không sống được bao lâu, đều bị hắn cùng với đám hồ bằng cẩu hữu của hắn tra tấn tới chết.
Khen thưởng nhiệm vụ: Một trăm điểm công huân.
Nhiệm vụ này chỉ có khen thưởng điểm công huân, không có khen thưởng nhiệm vụ. Điều này đã đủ để nói lên tính chất của nó rồi. Nó chính là nhiệm vụ thí luyện mà Diệu Âm các ban cho, cũng không phải có người ủy thác Diệu Âm các đi tới chém giết Bạch Anh Long này.
Đương nhiên… cũng có khả năng người ủy thác kia chính là Diệu Âm các.
Suy cho cùng, đây cũng là một tổ chức sát thủ do nữ tử tạo thành, mà hiển nhiên vị Bạch Anh Long này chính là một kẻ chuyên môn đi chà đạp nữ nhân.
Cũng tốt...
Tuyết Nhi đã nghẹn đến hỏng rồi, để nàng dùng dao mổ trâu đi cắt tiết gà vậy.
Lý Thủy Đạo lập tức hồi âm: "Nhận."
Một chữ! Lời ít mà ý nhiều.
Viết xong, hắn nhanh chóng đi lên mái nhà, nhét lá thư hồi âm vào hộp trúc nhỏ dưới chân Viễn Độ Phi Nha, rồi vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lên lưng con chim, Viễn Độ Phi Nha lại giương cánh bay đi.
Có nhận nhiệm vụ hay không đều phải gửi thư hồi âm lại...
Nếu không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, Diệu Âm các bên kia còn có thể bố trí cho bọn họ nhiệm vụ ám sát mới, chẳng qua bọn họ cần phải chờ thêm một tháng nữa thôi.
Một lát sau, Lý Thủy Đạo đưa phần tình báo này cho Hạ Nhược Tuyết, cũng nói luôn với nàng: "Nhiệm vụ ám sát đã đến đây rồi, mục tiêu là một tiểu nhân vật, ta tin tưởng nàng có thể hoàn thành dễ như trở bàn tay."
Hạ Nhược Tuyết tiếp nhận tình báo, mở trang giấy nọ ra, đọc kỹ hàng chữ vô cùng nhỏ nhắn bên trên...
"Ta sẽ xuất phát ngay." Hạ Nhược Tuyết hưng phấn nói.
"Nàng phải nhớ kỹ, nếu chỉ giết một mình Bạch Anh Long thôi, Diệu Âm các bên kia có thể gánh vác giúp nàng một nửa nhân quả, nhưng nếu nàng tùy ý mở rộng giết chóc, nhân quả sẽ do tự nàng đi gánh vác. Tới cuối cùng, nhân quả hóa thành nghiệp lực, phản phệ lên thân mình, nàng sẽ không gánh vác nổi đâu." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở.
"Phu quân yên tâm, thiếp thân sẽ không lạm sát người vô tội." Hạ Nhược Tuyết cam đoan.
"Đi thôi, đi sớm về sớm." Lý Thủy Đạo vẫy vẫy tay nói.
Hạ Nhược Tuyết lập tức hóa thành một luồng huyết sắc độn quang, nhanh chóng rời đi...
Mấy ngày sau, cách Long Duyệt thành hơn năm mươi dặm có một tòa Tụ Nghĩa trang. Hiện giờ bên trong Tụ Nghĩa trang đang giăng đèn kết hoa, không khí đầy hân hoan vui sướng. Trên bàn bày đầy các loại mỹ thực và rượu ngon, tản ra mùi hương mê người.
Âm thanh thổi kèn hát múa tràn ngập cả trang viên. Gánh hát hí kịch đang ở một bên biểu diễn những vở nhạc kịch đầy vui mừng...
Bạch Anh Long mặc một bộ y phục của tân lang hoa lệ, vừa tươi cười đầy mặt vừa tiến lên nghênh đón khách khứa tới thăm.
Nhóm bằng hữu là tu sĩ của gã cũng mặc những bộ trang phục hoa lệ, luôn miệng chúc mừng ngày vui của gã.
"Chúc mừng Bạch đạo hữu, chúc mừng Bạch đạo hữu, lại thêm một phòng thê thiếp."
"Chúc mừng Bạch đạo hữu lại nối lương duyên!"
Bạch Anh Long mừng rỡ: "Mọi người, mời vào trong ngồi, vào trong ngồi..."
Đột nhiên, đội ngũ đưa tân nương đến đây. Nhưng khác với bình thường, không khí bên trong Tụ Nghĩa trang lập tức ngưng đọng lại, trên mặt Bạch Anh Long và đám bằng hữu của gã đầy vẻ kinh ngạc.
Bởi vì nhóm người vừa xuất hiện vốn không phải đội ngũ đưa dâu, mà là một đội ngũ đưa ma…
Bởi vì thứ bọn họ đang nâng kia vốn không phải kiệu loan của tân nương, mà là một cỗ quan tài bằng gỗ cẩm lai. Trên quan tài tản ra khí tức âm trầm, làm người khác nhìn vào không rét mà run.
"Ha ha ha ha..." Đột nhiên một tiếng cười quỷ dị của nữ tử truyền ra từ bên trong quan tài, nghe như âm thanh của quỷ, trực tiếp ập thẳng vào mặt.
Đột nhiên nhóm phàm nhân đang nâng quan tài chợt bừng tỉnh, bọn họ lộ ra vẻ mặt ngơ ngác như đang muốn nói: "Ta là ai? Ta đang ở đâu đây?".
Giây tiếp theo…
"Quỷ!" Không biết là ai vừa hét lên một tiếng, khiến cho cả đám người vội vàng bỏ chạy tứ tán. Cả nhóm phàm nhân nâng cỗ kiệu nọ đến đây lẫn đám phàm nhân vẫn đang thổi đàn ca hát, biểu diễn bên trong Tụ Nghĩa trang, đều bị tình huống quỷ dị nọ dọa cho hồn phi phách tán, ba chân bốn cẳng vội vàng rời khỏi hiện trường.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ phàm nhân đều chạy hết, chỉ còn lại nhóm tu sĩ mà thôi. Bạch Anh Long và đám bằng hữu tu sĩ của gã không hề lui bước. Bọn họ là tu sĩ, trong tay nắm giữ những thủ đoạn mạnh mẽ, hoàn toàn không sợ mấy thứ yêu ma quỷ quái này.
Bạch Anh Long bình tĩnh quan sát khung cảnh trước mắt, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào, có gì xung đột với Bạch mỗ?"
"Hừ! Các ngươi chỉ có vài tên thế này thôi sao? Còn chưa đủ cho ta nhét kẽ răng." Sau khi giọng nữ đó đáp lại, đột nhiên chiếc quan tài kia được nâng lên, chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, trực tiếp xuất hiện trước mặt mọi người.
Trên người nàng tản ra một luồng Huyết Luyện Thần Quang mạnh mẽ, chỉ trong chớp mắt, thần quang đã bao phủ toàn bộ đám tu sĩ xung quanh, lực lượng khủng bố trực tiếp hút bọn họ thành thây khô, không chừa lại một kẻ nào...
Huyết diễm thần thông.
Ngay sau đó, cả đám thây khô đều bị đốt thành tro tàn, cả Tụ Nghĩa trang cũng bị ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi.
Nhìn thấy liệt hỏa hừng hực cháy khắp Tụ Nghĩa trang, Hạ Nhược Tuyết khẽ thì thầm một câu: "Hình như đây không phải là ám sát?"
Quên đi... Tràng cảnh càng lớn càng tốt, giết người càng lắm huyết thực càng nhiều, cớ sao lại không làm?