"Cái kia... Vậy rốt cuộc các ngươi tên là Diệu Âm các, hay Hoa Ảnh lâu?" Lý Thủy Đạo lại hỏi một lần nữa.
Cúc Mục Cẩm hừ lạnh một tiếng: "Đây là thứ mà tạm thời ngươi không thể biết được."
"Vậy ta có thể biết được điều gì?" Lý Thủy Đạo hỏi lại.
"Ta vẫn nói lại câu kia, thực lực và lòng trung thành chính là hai điều kiện quan trọng nhất để Thiên Trì bảo các ngươi trở thành gia tộc tu tiên phụ thuộc vào bổn phái." Cúc Mục Cẩm lạnh lùng nói.
"Cúc cô nương... hiểu biết lẫn nhau mới là cơ sở chân chính cho chuyện hợp tác giữa chúng ta. Thiên Trì bảo chúng ta sẽ không giống một con chó làm tất cả chỉ cầu gia nhập vào Diệu Âm các. Muốn bày tỏ thực lực và lòng trung thành cũng phải nhìn xem đối phương có đáng giá hay không đã. Gia tộc Lý thị đi theo Ngũ Độc môn, đã kiếm được một cái quặng mỏ Thiên Trì Hỏa Độc, vậy Thiên Trì bảo đi theo các ngươi có thể nhận được cái gì đây? Hiện tại chúng ta đã hoàn thành bốn nhiệm vụ, nhưng ngay cả một chút nước luộc cũng không được húp." Lý Thủy Đạo không chút sợ hãi, lập tức đáp trả.
"Trên hiệp nghị đã viết rất rõ ràng, trong lúc Chiêu Nghi hoàn thành nhiệm vụ tấn chức, chúng ta chỉ phát điểm công huân. Hiện giờ Hạ cô nương đã tích lũy được một ngàn sáu trăm điểm công huân." Cúc Mục Cẩm lạnh lùng nói.
"Ta phi! Chút điểm công huân kia của ngươi có thể trao đổi được cái gì? Trao đổi ở đâu? Điểm công huân không thể trao đổi vật phẩm thì có tác dụng gì? Mau lấy bút đến, ta phát cho ngươi một trăm triệu điểm công huân của Thiên Trì bảo." Lý Thủy Đạo không chút lưu tình mở miệng chế giễu.
"Còn có khen thưởng nhiệm vụ nữa mà, hiện giờ Hạ cô nương đã tích lũy được hai ngàn linh thạch rồi, đợi cho đến khi nàng trở thành Chiêu Nghi, chúng ta sẽ cộng dồn rồi phát một lần luôn." Cúc Mục Cẩm vẫn cất giọng lạnh như băng như trước.
"Ha hả, cười chết người, đợi cho đến khi nàng trở thành Chiêu Nghi hả? Vậy phải đợi bao lâu? Lỡ như trong quá trình này xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Có phải khoản linh thạch ấy sẽ bị các ngươi nuốt mất hay không?" Lý Thủy Đạo tiếp tục trào phúng nói.
"Nếu ngươi không làm! Coi như nghi thức tấn chức Chiêu Nghi chấm dứt tại đây." Cúc Mục Cẩm cả giận nói.
Lý Thủy Đạo im lặng một lát, sau đó mới lạnh giọng nói: "Muốn chấm dứt hả? Hừ! Không dễ dàng như vậy đâu. Lại nói, giết ba tên phế vật Thông Linh cảnh thì thôi, dù sao cũng không có khen thưởng nhiệm vụ, nhưng Âu Dương Nhận kia vô cùng khó giết, cứ kết toán hai ngàn linh thạch trước đi. Nếu không, Cúc cô nương... Chúng ta đã làm bằng hữu một đoạn thời gian rồi, ta cũng không muốn xuống tay tàn nhẫn.”
Nghe nói như thế, hai mắt Hạ Nhược Tuyết lập tức trở nên đỏ bừng.
Phải biết rằng, nàng nhận làm nhiệm vụ của Diệu Âm các, thuần túy chỉ vì muốn giết người, mà giết ai thì không phải giết, tới cuối cùng, cũng luyện toàn bộ thành huyết thực, tăng lên tu vi thôi.
Bị một luồng khí cơ mạnh mẽ tập trung vòa, lại đối diện với ánh mắt hung tàn của Hạ Nhược Tuyết kia, cả người Cúc Mục Cẩm khẽ run lên. Nàng biết, thứ nữ nhân trước mắt này tu luyện chính là ma công, vô cùng yêu thích hút tinh huyết của người ta tới luyện công.
Hôm nay chỉ hơi sơ sẩy một chút, thì thứ chờ nàng ở phía trước chính là vạn kiếp bất phục.
Cúc Mục Cẩm mạnh mẽ đè ép sự bối rối trong lòng, lại cất giọng lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay ta chết ở nơi đây thì ngày mai chuyện Thiên Trì bảo Hạ Nhược Tuyết tu luyện ma công sẽ truyền khắp thiên hạ."
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo cất tiếng cười to: "Sau khi chúng ta giết ngươi sẽ đổi một cái tên rồi cao bay xa chạy."
Cúc Mục Cẩm lập tức trợn tròn hai mắt, khóe môi khẽ run nói: "Ngươi... Ngươi không sợ sẽ liên lụy tới gia tộc hả? Không sợ sẽ liên lụy tới phụ mẫu thân nhân, huynh đệ tỷ muội?"
"Nữ nhân ngu ngốc, ở Hắc sơn này, chỉ có phản bội Ngũ Độc môn mới có thể liên lụy tới gia tộc, tu luyện ma công sẽ không. Huống chi dù gia tộc toàn diệt, lão tử cũng không quan tâm." Lý Thủy Đạo vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cúc Mục Cẩm, vẻ mặt hung tàn nói.
Cúc Mục Cẩm chính là nhị giai tu vi, lại sững sờ là bị một tiểu tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ đối xử cợt nhả như vậy. Chuyện này thực sự làm nàng vừa phẫn nộ vừa hoảng hốt.
"Ta... Ta cho các ngươi linh thạch." Tới cuối cùng, Cúc Mục Cẩm vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
Phải biết rằng, loại thần thông nàng am hiểu nhất chính là ẩn nấp mà không phải sát phạt, một khi đã để lộ dấu vết, nàng vốn không phải đối thủ của Hạ Nhược Tuyết kia.
Huống chi… nếu hiện giờ Hạ Nhược Tuyết kia giết nàng, nàng ta cũng có thể lấy được linh thạch từ túi trữ vật của nàng, còn không bằng cứ chủ động giao linh thạch ra, tạm thời giữ lại một mạng.
Cúc Mục Cẩm đưa tay sờ vào trong túi trữ vật lấy ra hai mươi khối linh thạch trung phẩm. Loại linh thạch này lớn hơn linh thạch bình thường một vòng, linh khí chứa đựng bên trong cũng nhiều hơn đáng kể.
Đây là lần đầu tiên Lý Thủy Đạo được nhìn thấy linh thạch trung phẩm, hắn nhận hai mươi viên linh thạch do Cúc Mục Cẩm chuyển tới, lập tức vui vẻ ra mặt: "Ha ha... Cúc cô nương, chúng ta vốn là bằng hữu, sao ngươi có thể nuốt hết toàn bộ chỗ tốt mà tông môn ban cho Tuyết Nhi chứ? Đây chính là phần thưởng Tuyết Nhi nhận được sau khi chiến đấu sinh tử cùng Âu Dương Nhận kia, cũng là tiền mồ hôi nước mắt do nàng phục vụ quên mình đổi lấy. Vậy mà ngươi cũng cắt xén đi được? Cầm thứ này, lương tâm ngươi có yên ổn được không?"
Cúc Mục Cẩm: "..."
Lý Thủy Đạo lập tức giao hai mươi khối linh thạch ấy cho Hạ Nhược Tuyết, Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng thu vào túi trữ vật của mình.
Tới tận lúc này, trong lòng Cúc Mục Cẩm vẫn vô cùng căng thẳng, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Hạ Nhược Tuyết, hỏi: "Ta đã chuyển linh thạch cho ngươi theo đúng ước định, có thể buông tha cho ta không?"
Hạ Nhược Tuyết nhìn về phía Lý Thủy Đạo, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Lý Thủy Đạo cười nhạt: "Tuyết Nhi, hôm nay vi phu dạy nàng một điều."
"Là điều gì vậy?" Hạ Nhược Tuyết nghi hoặc hỏi.
"Làm người tuyệt đối không được quên đi nguồn gốc! Cúc cô nương đã giúp chúng ta phát tài, đương nhiên chúng ta phải cho nàng một chút ưu đãi. Nàng bỏ toàn bộ hai ngàn linh thạch vào trong túi của mình như vậy, về sau còn ai tới giúp nàng nữa?" Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng trách cứ.