"Đúng vậy! Hiện giờ hồng quang biến mất, có phải kẻ trộm kia đã đắc thủ hay không?" Một tên chấp sự khác lo lắng hỏi.
"Các vị không cần phải lo lắng! Bảo khố của Thiên Trì bảo ta được phòng thủ tuyệt đối kiên cố, bất cứ tên trộm nào cũng đừng mơ mở nó ra. Các vị hãy theo ta cùng đi nhìn xem!" Lý Thủy Đạo bình tĩnh nói.
"Đi! Chúng ta cùng đi nhìn xem." Chúng chấp sự nhao nhao đồng ý.
Vậy là Lý Thủy Đạo đi ở đằng trước, một đám người theo sát đằng sau, theo hắn cùng đi đến phía trước kho hàng bí mật.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới cửa vào của kho hàng.
Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt ngưng trọng nhặt cái khóa bị đã đập nát lên, lại đưa mắt nhìn về phía chiếc xẻng đang nằm chỏng chơ gần đó, lập tức dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Thật to gan! Có kẻ lại dám nhìn chằm chằm vào Thiên Trì bảo chúng ta, muốn đến nơi này ăn trộm."
"Đi! Ta thực sự muốn nhìn xem kẻ này là thần thánh phương nào." Lý Thủy Đạo trực tiếp làm đầu tàu gương mẫu, nhanh chân bước vào bên trong, đi phía sau hắn là một đám thị vệ, cuối cùng mới đến nhóm chấp sự...
Một đám người rồng rắn đi theo Lý Thủy Đạo cùng xuống phía dưới, dọc theo thông đạo hẹp dài rất nhanh đã tới Tàng Bảo Khố của Thiên Trì bảo.
Sau đó, một đám người đông nghìn nghịt, ba tầng trong, ba tầng ngoài đều nhìn thấy "Lý Hạo Trường" bị nhốt trong cấm chế, ai nấy đều lộ vẻ mặt kinh ngạc đến không biết nên nói điều gì.
Lý Thủy Đạo nhìn Bát Quái Khốn Trậntrước mắt, dứt khoát đánh ra một đạo pháp quyết. Chỉ thấy linh quang lưu chuyển, quầng sáng của khốn trận từ từ biến mất...
Trong nháy mắt, cấm chế vẫn luôn gắt gao trói buộc Lý Hạo Trường đã biến mất. Rốt cuộc Lý Hạo Trường cũng lấy lại được tự do, gã lập tức ngồi xuống đất, thở hổn hển, mệt nhọc hệt như một người đuối nước vừa bò lên trên bờ.
Một gã thị vệ tiến lên, đỡ Lý Hạo Trường dậy, để cho gã ngồi dựa vào góc tường.
Mọi người kiên nhẫn chờ gã thở hổn hển hồi lâu...
Sau đó, Lý Thủy Đạo, người đã thăng cấp lên bảo chủ, cũng là người có quyền lực lớn nhất ở nơi này, lập tức dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi: "Vì sao ngươi lại đến ăn cắp bảo khố? Ngươi có biết đây chính là hành vi phản bội Thiên Trì bảo hay không?"
Lý Hạo Trường sửng sốt hồi lâu sau mới lắp bắp nói: "Ta... Ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Ta hỏi ngươi vì sao lại đến trộm bảo khố của Thiên Trì bảo? Những vật được tàng trữ ở đây chính là linh thạch của tất cả mọi người chúng ta đó!" Lý Thủy Đạo vô cùng đau đớn nói.
"Ngươi... Ngươi đang nói cái gì? Nơi này là bảo khố của Thiên Trì bảo?" Rốt cuộc Lý Hạo Trường cũng phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt gã đầy kinh ngạc, tựa như không tin được vào tai mình.
Thấy gã giả ngây giả dại như thế, một chấp sự phía sau Lý Thủy Đạo đứng dậy, nổi giận đùng đùng nói: "Nơi này chính là bảo khố chứa linh thạch cùng với tiền ngọc của Thiên Trì bảo, cũng chính là nơi cất chứa tiền tài mọi người cho Thiên Trì bảo mượn! Lý Hạo Trường, rốt cuộc ngươi có rắp tâm gì?"
"A... Ta..." Nghe đến đây, rốt cuộc Lý Hạo Trường cũng cảm nhận được cái gì gọi là hết đường chối cãi rồi.
"Lý Hạo Trường! Đêm hôm khuya khoắt ngươi không ngủ được, hóa ra là đến lấy trộm tài sản của mọi người!"
"Hóa ra ngươi chính là tên trộm kia!"
Lý Thủy Đạo tỏ vẻ vô cùng đau đớn, lập tức ngửa mặt lên trời thở dài: "Hạo Trường à! Vì sao ngươi lại làm ra loại chuyện đoạn tuyệt với gia tộc như vậy?"
Lý Hạo Trường: "..."
...
Quần chúng trong Thiên Trì bảo vô cùng xúc động, nước miếng bay tứ tung, suýt chút nữa đã dìm cho Lý Hạo Trường chết đuối.
Rơi vào hoàn cảnh tình ngay lý gian thế này, Lý Hạo Trường đã nghĩ tới nát cả óc, nhưng không cần biết gã nói cái gì cũng không một người nào chịu tin tưởng gã cả.
Đúng vậy, ai lại đi tin tưởng một tên trộm chứ?
Lý Hạo Trường quá mức khổ sở, thậm chí trong lòng còn nghĩ tới chuyện chết quách đi cho rồi.
Nhưng kết quả xử lý cuối cùng lại nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Bởi vì chấp sự kiến tạo Lý Hạo Trường chỉ bị phạt tiền, sau đó bị điều trở về gia tộc.
Bảo chủ đại nhân thật quá nhân từ...
...
Mấy ngày sau, một chi thương đội của gia tộc đi tới Thiên Trì bảo, người suất lĩnh chi thương đội này không phải đại trưởng lão Lý Hải Long, mà là tộc trưởng.
Lý gia tộc trưởng Lý Hải Mặc tự mình suất lĩnh đoàn trưởng lão gia tộc bước vào Thiên Trì bảo.
‘Vào lúc nửa đêm Thiên Trì bảo có hồng quang tận trời’, loại chuyện này đã hoàn toàn kinh động tới Lý gia, bởi vậy toàn bộ trưởng lão của Lý gia đều muốn biết đến tột cùng là ở nơi này đã xảy ra chuyện gì...
Khi đoàn trưởng lão tiến vào Thiên Trì bảo, cả nhóm lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động.
So với một năm trước, Thiên Trì bảo hiện giờ đã hoàn toàn khác hẳn, chỉ tính tới hai cái cột đá to lớn được đặt ngay cạnh cửa đã khiến người ta rung động đến tột đỉnh rồi. Ai nấy đều có cảm giác mình đang xâm nhập vào "Điện thờ của người khổng lồ" .
"Thủy Đạo, đã lâu không gặp." Tộc trưởng Lý Hải Mặc chủ động lên tiếng.
"Tộc trưởng đại nhân, người lại già thêm." Lý Thủy Đạo nhìn thấy gương mặt tộc trưởng mang vẻ tái nhợt, làn da nhăn nheo, dung nhan tiều tụy, hắn khẽ hít sâu một hơi, trong giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ.
"A... Đúng vậy, năm tháng không buông tha con người." Lý Hải Mặc cũng rất cảm khái. Bởi vì thọ nguyên của lão đã tận, tình trạng thân thể ngày càng sa sút, ngay cả tinh thần cũng sắp không chống đỡ được rồi.
"Tộc trưởng đại nhân, lần này người đến đây, là bởi vì Lý Thủy Khánh sao?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
Lý Hải Mặc lắc đầu nói: "Ta đến vì việc công, hội trưởng lão trong gia tộc cảm thấy rất hứng thú đối với bảo khố bên kia, ai nấy đều muốn đi tới hiểu rõ một phen."
"Tộc trưởng không muốn nhìn tằng tôn của mình một chút sao?"
"Quên đi, hậu nhân tự có phúc của hậu nhân, ta không quản được." Lý Hải Mặc cười khổ một tiếng nói.
Nghe Lý Hải Mặc nói những lời này, trong lòng Lý Thủy Đạo chợt nổi lên một tia bi thương. Hắn biết vị tộc trưởng này đã vì gia tộc mà cống hiến biết bao điều lớn lao, đến hiện tại, chỉ sợ thời gian của lão tộc trưởng đã không còn nhiều nữa.