Lý Thủy Đạo rời khỏi hang động nọ. Lúc này, hắn đã ra bên ngoài Xích Diễm hạp cốc rồi, bản thân đang ở bên trong một khu vực tràn ngập hắc ám.
Bành!
Đột nhiên, một tiếng nổ ở xa xa vang lên, một luồng ngân quang phóng lên cao, chiếu sáng vạn độc thâm uyên đen nhánh.
Ngân quang nở rộ giữa không trung, hình thành một đóa hoa chói lọi, tản ra quang mang chói mắt, đủ để khiến cho tất cả người chú ý.
Ngân quang tận trời!
Hiển nhiên đang có người mở ra bảo rương bạc.
Lại nói, kể cả bảo rương vàng lẫn bảo rương bạc, chỉ cần bị mở ra, đều sẽ bộc phát một luồng ánh sáng tận trời. Nó chính là tín hiệu cảnh báo, nói cho những người chung quanh biết có người đang thu hoạch bảo tàng ở vị trí đó.
Nguyên lý của bộ cơ quan này cũng cùng loại với tín hiệu cảnh báo hồng quang phát ra ở thời điểm ai đó mở Bát Quái Tỏa, chỉ khác một điều, tín hiệu cảnh báo hồng quang do Bát Quái Tỏa phát ra để nhắc nhở chủ nhân của động phủ, có người đang trộm vật phẩm, còn ánh sáng tận trời của mấy cái bảo rương này lại muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng, đã đến giờ giết chóc.
Không cần nghĩ cũng biết, vị trí kia sắp nghênh đón một hồi gió tanh mưa máu.
Một cái bảo rương bạc mà thôi, nhưng nó chính là một - hai ngàn điểm công huân, một bình Ngọc Hành đan.
Đám rác rưởi kia nhanh chân thật...
Lý Thủy Đạo có chút khinh thường bĩu môi một cái. Sau đó, hắn nhẹ nhàng ném ra chiếc khóa nhỏ trong tay. Chiếc khóa nhỏ này vừa được hắn tháo dỡ từ bên trong bảo rương bạc nọ xuống dưới.
Hắn dùng Thái Âm pháp lực không lỗ hổng nào không chui vào của mình để mở ra bảo rương vàng bạc, sẽ không phát động thứ ánh sáng tận trời kia, từ đó có thể lặng yên không một tiếng động đi thu hoạch bảo tàng.
Đương nhiên hắn sẽ không chạy đến nơi thị phi kia, căn bản không cần thiết phải đi tranh cướp một cái bảo rương bạc với nhóm tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ.
Một mình hắn phát tài không thơm hơn sao?
Huống chi nguyên nhân lớn nhất khiến tu sĩ Dung Linh cảnh có thể nghiền ép tu sĩ Thông Linh cảnh chính là một bên có thể bay còn một bên thì không. Mà hiện tại, Lý Thủy Đạo nhất định phải giấu giếm, không để người khác nhìn ra mình đã bước vào Dung Linh cảnh rồi.
Điều này cũng đồng nghĩa với hắn không thể tùy tiện sử dụng phi hành thuật ra bên ngoài được, bởi vậy mà đi tới, cận thân bác đấu cùng một đám Thông Linh cảnh hậu kỳ, vẫn có tính nguy hiểm rất lớn!
Chính vì cái gọi là thiên kim chi tử không ngồi gần mái hiên nhà, đường đường là bảo chủ há có thể tranh cướp đồ ăn cùng một đám nhà quê chân đất?
Lý Thủy Đạo lập tức thay đổi một phương hướng khác, nhẹ nhàng lướt qua. Vạn độc thâm uyên này rất lớn, nhưng ở bên trong Xích Diễm hạp cốc, vạn độc thâm uyên chỉ có nhất giai độc vật, căn bản không thể tạo thành uy hiếp đối với Lý Thủy Đạo.
Hắn đến đây để thu gặt công huân, không phải đến để đánh nhau, càng không phải đến để tranh đoạt xếp hạng trên Địa Bảng.
Cứ như vậy, bên trong vạn độc thâm uyên tối tăm, u ám, một mình Lý Thủy Đạo đi thẳng về phía trước.
Bảo rương vàng bạc đều bị người ta giấu đi rồi, muốn nhận được, chủ yếu phải dựa vào vận khí. Lại bởi vì bị Hải Xà đạo nhân Lý Thiên Vũ phản đối, khiến trong tay Lý Thủy Đạo vốn không có bản đồ của vạn độc thâm uyên. Nhưng hắn cũng không cần bản đồ, chỉ cần biết vị trí cửa vào cùng với vị trí của Xích Diễm hạp cốc là đủ, những địa phương khác cứ tùy tiện đi dạo, đi dạo thành quen tự nhiên sẽ có bản đồ.
Một con đường đi tới cuối, trước mắt là khe núi.
Đi xuống nhìn lại, sâu không thấy đáy.
Nơi này là vạn độc thâm uyên, xung quanh chỉ có ánh sáng nhạt, bởi vậy Lý Thủy Đạo cũng không biết khe núi trước mắt mình sâu bao nhiêu.
Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ đi đường vòng... Nhưng hiện giờ không giống vậy, ngay cả tự hỏi Lý Thủy Đạo cũng chẳng thèm làm, đã không chút do dự nhảy xuống khe núi kia rồi.
Nhảy!
Lỡ như phía dưới vừa vặn có cái bảo rương vàng thì sao?
Không khí gào thét lao qua bên tai, gió làm y bào trên người hắn bay phất phới.
Học được phi hành thuật tuyệt đối là sung sướng như vậy, tùy thời tùy chỗ đều có thể thả người nhảy dựng lên, rơi xuống cũng không cần để ý đến hậu quả.
Mặt đất càng ngày càng gần, Lý Thủy Đạo cũng nhìn rõ được tình huống bên dưới. Dưới khe núi có một mảng lớn đầm lầy, còn có mảnh chướng khí đậm đặc nổi lơ lửng phía trên đầm lầy. Độc chướng ngưng mà không tán, một mực đọng lại, ngập tràn trong không khí.
Lý Thủy Đạo rơi vào bên trong khí độc, uy lực của loại khí độc này rất lớn, ngay cả hắn cũng có chút đầu váng mắt hoa.
Tại thời điểm Lý Thủy Đạo chuẩn bị rơi thẳng xuống đầm lầy, linh quang thoáng hiện trên người hắn, một luồng độn quang bao lấy thân thể, khiến hắn lơ lửng ngay giữa không trung.
Nếu hắn không biết bay, khẳng định là lúc này đã xong đời rồi!
Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn quanh bốn phía, bên trong lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn với vui mừng không sao tin nổi. Bởi vì ở cách đó không xa, vừa vặn có một bảo rương bạc. Bảo rương này nằm ngay trên một tảng đá giữa đầm lầy, giống như một đóa hoa tươi, chỉ chờ hắn đi ngắt lấy.
"Tiền bối cứu mạng!"
Lý Thủy Đạo xoay người, trông thấy một nam nhân nửa thân thể đã rơi vào đầm lầy. Người này cường tráng, mày rậm mắt to, toàn thân đều là bùn đất.
Lý Thủy Đạo còn chưa nhận ra đối phương, đối phương lại nhận ra Lý Thủy Đạo trước.
"Đạo huynh, ta là Thiên Minh, ta là Triệu Thiên Minh đây!" Triệu Thiên Minh dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo mỉm cười gật gật đầu, nói: "Thiên Minh huynh, thật là có duyên nha."
Triệu Thiên Minh lộ vẻ mặt cảm khái nói: "Hóa ra Đạo huynh ngươi lại là cao thủ Dung Linh cảnh, đúng là thất kính, thất kính."
"Ta hiện giờ đã rơi vào đầm lầy, động cũng không dám động, xin Đạo huynh hãy kéo ta một tay." Triệu Thiên Minh cầu xin.
"Thiên Minh huynh đừng khách khí, ta sẽ đến giúp ngươi." Lý Thủy Đạo mỉm cười, lập tức phi độn lên tới đỉnh đầu Triệu Thiên Minh.
Gương mặt Triệu Thiên Minh vừa lộ vẻ mừng rỡ đã lập tức biến sắc. Chỉ thấy Lý Thủy Đạo mới phi độn đến đã giẫm một cước thật mạnh xuống mặt gã, trực tiếp đạp cả người Triệu Thiên Minh rơi xuống đầm lầy.
Triệu Thiên Minh ở trong đầm lầy điên cuồng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa lại càng lún sâu hơn.