Nhưng tới cuối cùng, Ma Kiếm Tâm lấy sức của một người khó địch lại hai người, Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc đắc thế quyết không buông tha, nhanh chóng chiếm lấy thế thượng phong.
Kiếm chiêu do các nàng phát ra càng thêm sắc bén, kiếm quang như liệt diễm thiêu đốt, kiếm khí lại như cuồng phong quấy phá khắp nơi. Không cần biết Ma Kiếm Tâm kia làm như thế nào cũng không thể thoát khỏi được lưỡi kiếm như giòi bò trong xương của hai người này, chỉ cảm thấy áp lực quanh mình càng ngày càng gia tăng, lực bất tòng tâm.
Không được!
Nếu cứ đánh tiếp như vậy, tuyệt đối không ổn, chỉ có thể bóp nát Hộ Thân Ngọc Phù.
Tuy Ma Kiếm Tâm rất không cam lòng, nhưng bản thân gã cũng phải thừa nhận sự thật này, có lẽ gã không phải đối thủ của hai nữ nhân trước mặt.
Quả nhiên, nữ đệ tử của Kiếm Quyết Xà Hoàng thật không tầm thường...
Thiên phú tu vi của hai nàng không tồi, nhưng mấu chốt là Kiếm Quyết Xà Hoàng kia rất chịu chi linh thạch lên người đệ tử. Nói đâu xa, hai thanh Linh Xà Kiếm trên tay các nàng kia cộng lại cũng gần tới một ngàn linh thạch rồi.
Tuy thực lực của Ma Chỉ Thái Tuế, Thiên Ngô đạo nhân cũng không tồi, nhưng hai người này không nỡ chi nhiều linh thạch cho đệ tử của mình như vậy, chỉ cho bọn họ cầm mấy thanh binh khí rẻ tiền, chỉ có giá chừng mấy chục tiền ngọc.
Cầm loại vũ khí như vậy tới liều mạng cùng gã, có khác gì đi chịu chết đâu?
Trong khi bàn tay cầm kiếm của Ma Kiếm Tâm vung lên, trực tiếp dùng hết toàn lực đi ngăn cản đòn công kích của hai nữ nhân trước mặt, thì tay kia của gã lại lén lút đưa vào lồng ngực, tìm khối " Hộ Thân Ngọc Phù" vẫn được giấu bên trong, chuẩn bị bóp nát nó.
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang giống như lưu tinh từ sau lưng ập tới. Đòn công kích nhanh như tia chớp, làm người ta khó mà tin được vào mắt mình.
Ma Kiếm Tâm chỉ cảm thấy lông tóc sau lưng dựng đứng lên, thậm chí gã còn không kịp phản ứng lại, nhưng vẫn xoay người vung kiếm theo bản năng, muốn ngăn cản đòn công kích nọ.
Một kiếm vung ra, một luồng kiếm quang đen nhánh chém về phía lối ra.
Từ phía lối ra cũng có một luồng kiếm quang bay tới. Trong nháy mắt khi tiếp xúc với nó, luồng kiếm quang màu đen trực tiếp bị chia thành hai, Đại Ngư Kiếm thừa thế bổ thẳng vào cổ Ma Kiếm Tâm.
Ma Kiếm Tâm lật tay ngăn cản, một kiếm đẩy được Đại Ngư Kiếm ra ngoài.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, Linh Xà Kiếm trên tay Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc ở sau lưng đã đâm tới.
Ma Kiếm Tâm có chút hãi hùng, trong lòng cũng biết bản thân khó mà ngăn cản được đòn hợp kích này, chỉ có bóp nát ngọc phù mới giữ được một mạng.
Nhưng ngay tại thời điểm Ma Kiếm Tâm muốn bóp nát ngọc phù, lại kinh ngạc phát hiện bàn tay của mình vốn không nghe sai sử. Gã cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bàn tay trái đã bị chặt đứt từ lúc nào rồi.
Là thanh phi kiếm vừa nãy!
Đại kiếm chém vào đầu, tiểu kiếm cắt cổ tay.
Kiếm tới quá nhanh, hiện tại gã mới cảm nhận được cơn đau đớn.
Phốc, phốc.
Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc nắm Linh Xà Kiếm trong tay, trực tiếp đâm xuyên qua ngực Ma Kiếm Tâm, máu tươi phun ra ngoài. Thân thể Ma Kiếm Tâm thoáng lay động một chút, trong mắt ánh lên một tia tiếc nuối và không cam lòng.
Cuối cùng... vị cao thủ Địa Bảng này khuỵu hai đầu gối, đau đớn ngã xuống đất, cứ thế mà vong mệnh...
Đại Ngư Kiếm và Tiểu Ngư Kiếm nhanh chóng quay về hang động tràn ngập chướng khí kia. Ngay sau đó, một vị nam tử mặc hắc bào, đeo mặt nạ da sói từ từ đi tới. Hắn cất giọng khàn khàn nói: "Tô Tiểu Ngọc, ngươi ra ngoài trước đi, ta có mấy câu muốn nói với sư tỷ của ngươi."
Tô Tiểu Ngọc nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, hỏi: "Hừ! Giả thần giả quỷ thần thần bí bí, có cái gì không thể nói trước mặt ta?"
"Tô sư muội, ngươi ra ngoài trước đi." Đột nhiên Nam Cung Cầm mở miệng nói.
Tô Tiểu Ngọc không ngờ sư tỷ lại khuyên mình như vậy, nàng lo lắng nói: "Sư tỷ!"
Nam Cung Cầm dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Tô Tiểu Ngọc, trực tiếp nhắc lại một lần nữa: "Ra ngoài thông đạo chờ ta."
Tô Tiểu Ngọc bất đắc dĩ, chỉ có thể đi về phía lối ra.
Ngay khi Tô Tiểu Ngọc đi lướt qua bên cạnh nam tử mặc hắc bào nọ, trong lòng chợt có cảm giác với thân hình của người này, cũng từ đó mà âm thầm suy đoán về thân phận của đối phương.
Sau khi Tô Tiểu Ngọc rời khỏi, Nam Cung Cầm trực tiếp xoay người đối mặt với nam tử mặc hắc bào kia, lạnh nhạt mở miệng hỏi: "Lý đạo hữu, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
Nam tử mặc hắc bào chậm rãi tháo mặt nạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt trắng nón. Người này đúng là Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo lập tức lấy bình ngọc chứa Âm Dương Hóa Linh Đan từ bên trong túi trữ vật ra, mỉm cười nói: "Ta muốn cái gì, hẳn là trong lòng ngươi hiểu rõ. Ta muốn dùng cái này để đổi."
Nam Cung Cầm nhíu mày nói: "Ta không biết thứ ngươi đang nói tới là gì."
Lý Thủy Đạo đi đến trước mặt Nam Cung Cầm, hạ giọng nói: "Có lẽ hiện giờ, sư muội của ngươi đang trốn trong thông đạo nghe lén, hẳn là ngươi không muốn bí mật của mình bị người khác biết?"
Nam Cung Cầm lui về phía sau vài bước, cũng hạ giọng trả lời: "Ta không có bí mật gì."
Lý Thủy Đạo lại tiến lên hai bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, vẻ mặt lãnh khốc nói: "Ta cá là ngươi có, nếu người còn giả ngu giả ngốc, ta chỉ có thể giết ngươi, sau đó lấy thứ mình muốn từ trên thi thể của ngươi thôi."
Nam Cung Cầm khẽ cắn môi, bình tĩnh đáp lời: "Ngươi đã có tâm giết người, thì không cần biết ta có cho ngươi hay không, ngươi cũng sẽ giết người diệt khẩu."
Lý Thủy Đạo cười nhạt. Hắn khẽ liếc mắt nhìn thi thể Ma Kiếm Tâm một cái, thản nhiên nói: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, Ma Kiếm Tâm là ba người chúng ta cùng nhau giết, hiện giờ chúng ta đều nắm nhược điểm của đối phương trong tay mình, không cần thiết thì không nên nói chuyện sinh tử, cái này gọi là nạp đầu danh trạng cho nhau."
"Được! Ta cũng nguyện dĩ hòa vi quý." Nam Cung Cầm hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Nhưng giá trị của hai kiện vật phẩm này không tương xứng."
Nam Cung Cầm nói đến chuyện này cũng tương đương với ngầm thừa nhận trong tay nàng đang có một viên "Ích Độc Châu" rồi.