Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 430 - Chương 430: Lộ Mặt Rời Đi Là Ngu Xuẩn!!!

Chương 430: Lộ Mặt Rời Đi Là Ngu Xuẩn!!! Chương 430: Lộ Mặt Rời Đi Là Ngu Xuẩn!!!

Tiếp theo là đan dược. Số lượng đan dược không ít, có tới mười mấy bình.

Lý Thủy Đạo còn lười đi xem xét số đan dược trong túi trữ vật của đám người Lâm Kiếm, hắn chỉ lần lượt mở những bình ngọc trong túi trữ vật của Ma Kiếm Tâm ra ngửi ngửi... Và không ngoại lệ, tất cả đều là độc dược đã nghiền nát thành bột.

Thân là tu sĩ Ngũ Độc môn, bất cứ lúc nào bọn họ cũng phải phối độc dược cho chính mình, nó là độc dược cũng là giải dược.

Phẩm chất của độc phấn trong những bình ngọc này đều cực cao, đều là nhị giai tài liệu. Năm bình ngũ hành độc phấn này ít nhất cũng trị giá một trăm linh thạch.

"Ta muốn năm bình này, thứ khác cho các ngươi." Lý Thủy Đạo lại dùng âm thanh khàn khàn nói.

Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc đều gật đầu.

Trong những món này, thứ trân quý nhất chính là "Hắc Xà Kiếm", hiện giờ Hắc Xà Kiếm đã vào trong tay các nàng rồi, những thứ khác có lấy được hay không cũng chẳng quan trọng.

Một cuốn đạo thư: 《 Hắc Xà Kiếm Pháp 》

Phải biết rằng, Ma Kiếm Tâm kia vốn thành danh nhờ vào môn kiếm đạo tuyệt học này, sau khi luyện thành có thể chen chân vào hàng ngũ mười người đứng đầu Địa Bảng.

"Ta muốn cuốn sách này!" Nam Cung Cầm quyết đoán nói.

Nếu nàng đã cầm Hắc Xà Kiếm thì không có lý do gì lại buông tha cho cuốn 《 Hắc Xà Kiếm Pháp 》này cả, hai dạng vật phẩm đó phải ghép thành đôi mới có thể hình thành nên chiến lực chân chính.

Lý Thủy Đạo gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý

Nhị giai phù lục: Hộ Thân Ngọc Phù.

Nhị giai phù lục: Đoạn Chi Trọng Sinh Phù ×2

"Ta muốn phù lục." Lý Thủy Đạo quyết đoán thu hồi ba tấm phù lục vào tay.

Hộ Thân Ngọc Phù dùng để nghiên cứu trận văn, sau khi nghiên cứu, có thể quyết đoán vứt bỏ nó đi. Còn Đoạn Chi Trọng Sinh Phù có thể dùng để chữa trị thương tật chân tay vốn là nhị giai phù lục chữa trị cực kỳ trân quý.

Đạo pháp Thủy Nguyệt Lưu Châu của Lý Thủy Đạo chỉ có thể trị liệu thương tích, nhưng không thể chữa trị thân thể tàn tật.

...

"Phỏng chừng các ngươi cũng chướng mắt với những thứ còn lại, ta sẽ mang đi đốt chúng." Lý Thủy Đạo nói xong, đã vơ lấy một đống đồ lộn xộn, ném thẳng vào lỗ hổng trên xương sọ người khổng lồ.

Một luồng hỏa diễm u lục đang hừng hực thiêu đốt bên trong chiếc đầu lâu kia. Vật ấy đúng là Cự Linh Độc Hỏa, một trong số Vạn Độc Ma Hỏa, một loại Thâm Uyên Độc Hỏa.

Đống đồ lộn xộn nọ vừa chạm phải Cự Linh Độc Hỏa đã nhanh chóng bắt lửa, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, nhanh chóng biến chúng trở thành tro bụi.

Sau đó, Lý Thủy Đạo cũng ném những chiếc túi trữ vật và túi cổ không sử dụng vào ngọn lửa ấy, đống vật phẩm này cũng nhanh chóng hóa thành tro bụi.

Phải biết rằng, bên trên túi trữ vật và túi cổ của Ma Kiếm Tâm đều có thêu danh tự, mang ở trên người chỉ khiến bản thân lo lắng, không bằng cho một mồi lửa hỏa thiêu.

Đến đây, ánh mắt lãnh khốc của Lý Thủy Đạo lập tức rơi xuống thi thể Ma Kiếm Tâm. Ở thời điểm bộ thi thể này tiếp xúc với Cự Linh Độc Hỏa, ngọn lửa chợt bùng nổ, hỏa diễm mênh mông lập tức cắn nuốt thi thể Ma Kiếm Tâm...

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, thi thể đã nhanh chóng bị ăn mòn, hóa thành một làn khói nhẹ. Hiệu quả ăn mòn này tuyệt đối bá đạo hơn bất cứ loại hỏa diễm nào bọn họ từng biết.

Tiếp theo là thi thể của Lâm Kiếm, tới cuối cùng, Lý Thủy Đạo còn đốt luôn cả hai bộ thi thể con rết. Sau khi hắn dứt khoát lưu loát lấy đi hai cái yêu đan con rết, cũng trực tiếp ném thi thể của chúng vào trong Cự Linh Độc Hỏa, khiến cho chúng nó hóa thành một luồng khói nhẹ phiêu tán giữa không trung.

Tới đây, ánh mắt Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng đảo qua Bạch Cốt động huyệt một cái, trên mặt lộ ra một tia hài lòng, sau đó dùng chất giọng khàn khàn nói: "Thu dọn sạch sẽ rồi, chúng ta đi thôi."

Tô Tiểu Ngọc đưa mắt nhìn khối xương sọ thật lớn, cùng với ngọn Cự Linh Độc Hỏa đang thiêu đốt bên trong, khẽ thở ra một hơi thật sâu, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, chúng ta không mang Cự Linh Độc Hỏa ra ngoài được."

"Việc này chúng ta cứ trở về bẩm báo chi tiết cho sư tôn, tin rằng lão nhân gia nàng sẽ không trách cứ." Nam Cung Cầm hít sâu một hơi nói.

"Đi thôi, ta tiễn các ngươi một đoạn đường." Lý Thủy Đạo lại dùng âm thanh khàn khàn nói.

Ba người cùng nhau rời khỏi Bạch Cốt động huyệt, đi xuống dưới sào huyệt của Thâm Uyên Độc Cưu. Nhìn thấy bóng dáng Lý Thủy Đạo, nhóm Thâm Uyên Độc Cưu không dám công kích, chỉ có thể mặc kệ Lý Thủy Đạo dẫn theo hai nàng rời đi...

Mãi cho đến lúc Lý Thủy Đạo đưa hai nàng đến phần rìa sào huyệt của Thâm Uyên Độc Cưu, hắn mới lặng yên rời đi. Tốc độ của hắn rất nhanh, mấy lần nhấp nhô lên xuống đã biến mất trong bóng tối, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.

Hai nàng nhanh chóng khoác áo choàng nham thạch xám lên người, nhìn bên ngoài, bọn họ giống hệt hai tảng đá bình thường. Các nàng liên tục di chuyển như vậy, vốn không gạt được con mắt của Thâm Uyên Độc Cưu, nhưng vẫn kiên trì khoác chiếc áo choàng nặng nề ấy lên người, thuần túy vì tránh né ánh mắt của đám người tham gia thâm uyên thí luyện.

Xét cho cùng, ba người bọn họ vừa mới liên thủ cùng xử lý "Ma Kiếm Tâm". Đối phương chính là cao thủ xếp trong mười người đứng đầu Địa Bảng, gã ngoài ý muốn ngã xuống bên trong thâm uyên thí luyện này, ngay cả khi Ma gia bị môn quy ngăn cản, không dám công khai tra xét bên ngoài, thì kiểu gì bọn họ sẽ âm thầm dò la trong bóng tối.

Đã biết rõ như vậy còn dám lộ mặt rời đi, đúng là quá ngu xuẩn...

Sau khi tiễn hai nàng rời đi, Lý Thủy Đạo lượn một vòng lớn xung quanh khu vực này, cuối cùng lại quay về Bạch Cốt động huyệt.

Trước khi tiến vào hang động, hắn trực tiế đặt đồng tham của mình, là một con ngọc thiềm thừ lớn bằng bàn tay lên một khe đá bên ngoài cửa vào.

Đồng tham và bản thân tu sĩ vốn có tâm linh tương thông, hết thảy mọi cảnh tượng đồng tham nhìn thấy, tu sĩ đều nhìn thấy, tựa như bản thân bọn họ đích thân xuất hiện ở nơi đó vậy.

Để nó ở đây, một khi có cạm bẫy xuất hiện hoặc phát sinh sơ suất nào đó, hắn có thể cảm ứng được trước tiên.

Bình Luận (0)
Comment