Quỷ Diện Phật Tượng phát ra quang mang tận trời, chỉ trong nháy mắt đã phá tan tầng huyết vân xung quanh, hình thành nên một cái màn sáng quỷ dị, bao vây Hạ Nhược Tuyết vào trong đó.
Mắt thấy Hạ Nhược Tuyết sắp sửa dùng Huyết Luyện Thần Quang biến Dương Phá Thiên thành huyết thực, lại không ngờ mình lại đột ngột bị màn sáng này vây khốn.
Nàng lập tức phát ra một tiếng rít gào tràn ngập dã tính, rồi điên cuồng chạy trốn bên trong huyết vân, cặp đùi trắng như tuyết như ẩn như hiện...
Một bộ Bạch Cốt Khô Lâu trực tiếp xuất hiện sau lưng nàng, lại nhanh chóng hợp thành một cây Bạch Cốt chiến đao thật lớn.
Bạch Cốt Huyết Ma Nhận!
Máu tươi phun ra phía trên thân đao, ánh đao lấp lánh, đao phong cắt qua không khí, phát ra một tiếng rít lạnh thấu xương.
Bóng dáng nàng mạnh mẽ như con báo cái, một đao nện thẳng xuống màn sáng đang bao vây mình, công kích như đất rung núi chuyển. Nhưng trận pháp tạm thời do bốn bộ Quỷ Diện Phật hình thành kia vẫn vững vàng tựa như không gì phá nổi, không cần biết Hạ Nhược Tuyết công kích như thế nào, cũng không thể chém nát được cái lồng giam ấy.
Đúng lúc này, một khối hỏa cầu thật lớn đột ngột giáng xuống từ trên trời, hỏa diễm nóng cháy hừng hực thiêu đốt. Thế tới của khối hỏa cầu nọ cực kỳ mãnh liệt, gần như đã chiếu sáng cả bầu trời đêm...
Chứng kiến sự cố vừa phát sinh, Lý Thủy Đạo vốn đang lơ lửng giữa hư không lược trận, cũng quyết đoán ra tay. Hắn cầm Hỏa Độc Phiến trong tay, vung ra một luồng Phong Hỏa Viêm Độc cuồng bạo.
Trong lúc Hỏa Độc Phiến vung vẩy, hỏa diễm và độc khí trực tiếp đan vào nhau, tạo thành một khối hỏa cầu màu đỏ, nhanh chóng rơi xuống đất như sao băng.
Hỏa cầu nện thẳng lên màn sáng, phát ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc, nhưng màn sáng vẫn không bị đập vỡ. Có điều, khi khối hỏa diễm màu đỏ ấy biến mất đi, một luồng hỏa diễm màu lục sẫm vẫn còn ở lại tiếp tục thiêu đốt màn sáng.
Loại hỏa diễm màu lục sẫm này tản ra một mảnh độc khí đậm đặc, trực tiếp ăn mòn màn sáng quỷ dị ấy.
Nhân cơ hội này, Hạ Nhược Tuyết giơ Bạch Cốt Huyết Ma Nhận lên cao, thân đao chớp lóe một mảnh quang mang đỏ như máu. Rồi không chút do dự, nàng chém một đao về phía màn sáng, ánh đao như điện, đao phong cắt qua không khí, phát ra tiếng rít lạnh thấu xương. Lưỡi đao và màn sáng tiếp xúc vào nhau, phát ra tiếng va chạm kịch liệt.
Sau khi màn sáng bị một đao của Hạ Nhược Tuyết chém nát, bên trên xuất hiện lỗ thủng to tướng, bốn bộ Quỷ Diện Phật lúc trước, lại một lần nữa lui xuống mặt đất.
Huyết vân mênh mông không còn bị ngăn cản nữa, lại một lần nữa bao phủ toàn thân Quỷ Diện Ác Đao Dương Phá Thiên đang hấp hối.
Huyết Luyện Thần Quang!
Tia chớp màu đỏ thẫm lại một lần nữa đánh xuống người Dương Phá Thiên. Lúc này, gã khó mà ngăn cản được, thứ cuối cùng xuất hiện trong đôi mắt của gã chính là một đạo lôi quang màu máu sắc bén vô biên...
Chờ tới lúc huyết vân tan đi, nơi vừa rồi Dương Phá Thiên còn đứng thẳng đó, chỉ còn lại một thanh ác quỷ đao tà cắm trên cửa, giống như người này chưa từng xuất hiện bao giờ.
"Khụ khụ khụ..." Trong ngôi miếu đổ nát truyền đến một tiếng ho khan, còn mang theo chút chịu khổ sở. Chỉ thấy thân hình một nữ tử mặc y phục dạ hành xuất hiện, sắc mặt nàng tái nhợt, rõ ràng đã trúng kịch độc rồi.
Lý Thủy Đạo mặc vũ y màu trắng nhẹ nhàng hạ xuống từ trên không trung, đưa một viên đan dược cho nàng nọ. Nàng nuốt viên đan dược nọ xuống, lập tức khôi phục lại tinh thần.
"Ngươi đã thả ra loại độc gì vậy?" Lòng còn sợ hãi, Cúc Mục Cẩm vội vàng mở miệng dò hỏi. Nhưng Lý Thủy Đạo chỉ cười mà không nói.
Phải biết rằng, quá trình trúng độc của Cúc Mục Cẩm khá là phức tạp, đầu tiên nàng trúng vô hình thủy độc của ngọc thiềm thừ, tiếp đó nàng lại đứng ngay trong phạm vi bao phủ của huyết vân, tiếp tục trúng thêm huyết độc sinh ra sau khi Huyết Tương Đan nổ mạnh.
Hai loại độc cùng phát, ngay cả tu sĩ cũng Ngũ Độc môn rất đau đầu.
Nếu Hạ Nhược Tuyết không phục dụng Giải Độc Đan hắn cho từ trước, chỉ sợ nàng cũng khó mà chống đỡ được. Nhưng đương nhiên Lý Thủy Đạo không định mở miệng giải thích.
Tuy Cúc Mục Cẩm đã được coi là một nửa người một nhà, nhưng ngay cả người một nhà chân chính như Hạ Nhược Tuyết, Lý Thủy Đạo cũng không hoàn toàn tín nhiệm, huống chi là nàng?
"Đó chỉ là một loại huyết độc đặc thù thôi." Lý Thủy Đạo kiếm cớ nói cho qua.
"Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ nhóm. Việc ở đây xong rồi ta cáo từ trước đây. Nửa tháng sau ta sẽ đến Thiên Trì bảo đưa cho các ngươi hai ngàn năm trăm linh thạch, tiếp theo chính là nhiệm vụ đỏ, các ngươi có yêu cầu gì không?" Cúc Mục Cẩm dò hỏi.
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, sau đó gọn gàng dứt khoát nói ra yêu cầu của mình: "Nhiệm vụ đỏ liên lụy quá lớn đến nhân quả, cho nên mục tiêu nhất định phải là tộc nhân của tiểu gia tộc không có bối cảnh gì, mong ngươi hãy cố gắng hết sức để tránh đi Hắc sơn."
"Ta biết, nhưng muốn tránh đi Hắc sơn rất khó." Cúc Mục Cẩm uyển chuyển nói.
Lại nói, mục đích của nhiệm vụ trắng chính là quen thuộc quy trình, còn nhiệm vụ xanh là kiểm nghiệm thực lực, nhiệm vụ đỏ mới là nạp đầu danh trạng.
Nếu đã là nạp đầu danh trạng, đương nhiên mục tiêu phải là gia tộc tu tiên ở Hắc sơn, tuyệt đối không thể tránh khỏi Hắc sơn.
"Ta rời đi trước đây, các ngươi cẩn thận là hơn." Nhiệm vụ của Cúc Mục Cẩm chính là giám sát Hạ Nhược Tuyết ám sát Dương Phá Thiên. Hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, đương nhiên nàng cũng có thể rời đi.
Cúc Mục Cẩm bay thẳng vào bầu trời đêm, thân hình dần dần biến mất, ngay cả độn quang cũng cực kỳ bí ẩn, không lưu lại một dấu vết nào.
"Phu quân, tinh huyết của người này có thể luyện chế thành Huyết Hồn Châu hay không?" Hạ Nhược Tuyết dò hỏi.
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu: "Lưu lại để luyện huyết thực đi, nhị giai Huyết Hồn Châu không cần nhiều như vậy."
"Đa tạ phu quân, kế tiếp chúng ta nên đi nơi nào săn giết?" Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết thoáng đỏ lên, lập tức dò hỏi.
"Không vội! Cứ thu thập chiến lợi phẩm ở nơi này lại nói sau." Lý Thủy Đạo sải bước đi tới cửa vào của đại điện, rút thanh Quỷ Diện đại đao kia lên, vừa quan sát vừa luyện hóa.
Thân đao được luyện chế từ bốn loại kim loại hiếm, lưỡi dao cực kỳ sắc bén. Chuôi đao được chế tạo từ Hắc Diệu Thạch, trên chuôi đao có khắc hình bốn cái mặt quỷ trang trí, tản ra khí tức tà ác ngút ngàn.