"Phu quân, đựng không nổi... Hay là... Hay là ngày mai chúng ta lại đến đi?" Hạ Nhược Tuyết lên tiếng đề nghị, nàng nhìn túi trữ vật chứa đầy pháp khí và bảo vật của mình mà trong lòng thực sự không biết nên làm sao.
Lý Thủy Đạo đang chăm chú nhìn vào đống sách vở trên giá sách. Trên giá còn đặt rất nhiều đan dược, trong đó không thiếu những loại đan dược hồi khí và chữa thương vô cùng trân quý, thậm chí còn có Ngọc Hành Đan xếp thành một loạt.
Trên chiếc bàn gỗ bên cạnh có đặt hơn mười thanh pháp khí trung phẩm, chúng đang lóe lên những luồng hào quang mê người.
Mấu chốt là bên trong Tàng Bảo thất vẫn còn mấy cái rương gỗ lớn, bên trong chất đầy linh thạch.
Lý Thủy Đạo liếm liếm bờ môi, khẽ nói: "Được, chờ ta bố trí một chút đã, đêm mai chúng ta lại tiếp tục."
Buổi tối, An Gia Bảo sẽ thực thi lệnh cấm đi lại vào ban đêm! Cũng không phải chỉ nơi này cấm như vậy, cả Thiên Trì bảo lẫn Lý phủ đều có lệnh cấm tương tự, hoặc là bất kỳ một trụ sở của gia tộc tu tiên nào cũng thế, vào buổi tối bọn họ đều sẽ giới nghiêm, chỉ có ban ngày mới có thể tự do ra vào.
Bởi vậy, nếu Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết muốn rời đi vào buổi tối, kiểu gì cũng phải dùng đến độn quang, nhưng một khi độn quang vừa xuất hiện, hành tung của hai người sẽ bại lộ trong nháy mắt.
Kế tiếp chính là cao thủ của An gia đổ dồn tới, chiến đấu truy đuổi...
Dù sao hai người bọn họ cũng không có năng lực ẩn thân khi phi hành, nếu muốn trực tiếp xông ra, tất sẽ bị nhóm thị vệ tuần tra ban đêm ở đầu tường phát hiện.
Bởi vậy một đêm chỉ có thể tới trộm một lần, không thể chuyển sạch chỉ trong vòng một đêm được.
Sau khi hai người rời khỏi Tàng Bảo khố, Lý Thủy Đạo bắt đầu dựng hiện trường giả. Phương pháp dựng hiện trường giả của hắn rất đơn giản, chính là một lần nữa đóng cửa bảo khố, một lần nữa khóa Bát Quái Tỏa, sau đó thay đổi chìa khóa, một lần nữa thiết lập chìa khóa mới.
Loại chìa khóa này vô cùng phức tạp, và ngoại trừ Lý Thủy Đạo, không một ai có thể nhớ được.
Một khi tu sĩ An gia muốn dùng chìa khóa ban đầu tới mở mật khố của gia tộc, khẳng định bọn họ sẽ dùng sai "Chìa khóa", mà sai chìa khóa, đương nhiên tu sĩ An gia kia sẽ bị trận pháp của Bát Quái Tỏa nhà mình vây khốn, đồng thời "Tín hiệu cảnh báo hồng quang" sẽ phóng lên tận trời.
Bởi vậy có thể suy ra một chuỗi logic như sau:
Nếu tín hiệu cảnh báo hồng quang xuất hiện = tu sĩ An gia phát hiện ra Tàng Bảo khố đã bị trộm.
Tín hiệu cảnh báo hồng quang chưa xuất hiện = tu sĩ An gia còn chưa phát hiện, hết thảy đều bình yên vô sự.
Chỉ cần tín hiệu cảnh báo hồng quang không xuất hiện, nghĩa là Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết có thể liên tục ra vào từ đường, cướp sạch Tàng Bảo khố của An gia.
Thông thường, Tàng Bảo khố của gia tộc cũng không được sử dụng quá mức thường xuyên, thường là cuối tháng sau khi thanh toán sổ sách, sau khi phòng thu chi thẩm tra đối chiếu toàn bộ các khoản mục thu chi, lại ký tên vào, bọn họ mới có thể chuyển phần linh thạch còn dư vào Tàng Bảo khố của gia tộc.
Có đôi khi để tránh phiền toái, rất có thể bọn họ sẽ kết toán một năm một lần.
Đương nhiên, thi thoảng cũng có nhân vật trọng yếu của gia tộc cần lấy bảo vật bên trong ra dùng, đối phương cũng sẽ mở ra Tàng Bảo khố của gia tộc, nhưng thời gian này lại khó mà đoán chắc được, tóm lại là không một gia tộc nào sẽ mở Tàng Bảo khố thường xuyên đến mức một ngày tới mở một lần.
Bởi vậy, Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết hoàn toàn có cơ hội và thời gian để tới dọn sạch toàn bộ Tàng Bảo khố của An gia.
...
Lý Minh Nguyệt mai phục tại sơn cốc, đang khoanh chân ngồi trong trận pháp. Trước mặt nàng là một cái trận bàn màu bạc.
Mỗi lần trước khi đại chiến, nàng đều tĩnh tọa, biến nhịp hô hấp của mình trở nên có quy luật như vậy, bởi vì chỉ làm như thế, nàng mới có thể bình phục được tâm trạng nôn nóng của mình, từ đó phát huy được toàn bộ thực lực trong lúc chiến đấu.
Dựa theo kế hoạch của Lý Thủy Đạo, hắn sẽ dẫn dụ tất cả nhóm cao thủ Dung Linh cảnh của An gia đến đây. Lúc ấy, ở nơi này chắc chắn sẽ bùng nổ một hồi đại chiến, nàng cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho hồi đại chiến đó.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu...
Đột nhiên Lý Minh Nguyệt mở to mắt, phía chân trời đã xuất hiện một mảnh trắng bạc.
Trời sáng rồi!
Nhưng Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết còn chưa trở về!
Trong lòng Lý Minh Nguyệt tràn đầy lo lắng, nàng tưởng tượng đến tình cảnh hai người bọn họ đang bị vây khốn ở An Gia Bảo, khiến cho nỗi lo lắng trong lòng không sao bình ổn được.
Thậm chí khi nghĩ tới thiếu niên kia bị vây công ở An Gia Bảo, trong hốc mắt nàng còn lấp lánh lệ quang.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi giây mỗi phút đều khiến tâm tình của Lý Minh Nguyệt càng thêm rầu rĩ, tràn ngập lo âu. Nàng đã đứng ngồi không yên rồi...
Đột nhiên, có hai luồng độn quang từ phía xa xa bay tới, tim Lý Minh Nguyệt đập mạnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai luồng quang mang ấy.
Là Lý Thủy Đạo!
Lý Minh Nguyệt lập tức mừng rỡ như điên.
Nhưng một luồng độn quang khác là ai?
Theo những gì nàng quan sát thấy, thì từ phía chân trời xa xa đang có hai luồng độn quang bay đến. Một luồng màu xám bạc, rõ ràng là độn quang của Lý Thủy Đạo, nhưng một luồng độn quang khác lại lộ ra ánh sáng năm màu, làm nàng cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Chẳng lẽ là địch nhân?
Khóe miệng Lý Minh Nguyệt khẽ cong lên, để lộ ra một tia trào phúng, trong lòng âm thầm nói: "Lúc trước còn nói mình muốn làm ra động tĩnh thật lớn, sau đó dẫn dắt toàn bộ cao thủ của An gia tới đây, kết quả là làm cả đêm, chỉ có thể dẫn một người tới."
Nhưng hai luồng độn quang nọ càng tới gần, Lý Minh Nguyệt càng cảm thấy tình huống này không thích hợp, bởi vì hai luồng độn quang ấy vốn không phải đang truy đuổi nhau, mà là song song bay tới.
Khi độn quang bay tới đủ gần, Lý Minh Nguyệt mới kinh ngạc phát hiện, người ở bên trong luồng độn quang năm màu rực rỡ nọ vốn không phải địch nhân, mà là Hạ Nhược Tuyết.
"Không phải độn quang của ngươi có màu máu sao? Sao ngươi lại có một kiện pháp y phi hành năm màu rực rỡ như vậy?" Lý Minh Nguyệt nhìn Phượng Vũ Hà Bí trên người Hạ Nhược Tuyết, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Hạ Nhược Tuyết mỉm cười, cũng không biết nên giải thích như thế nào, nhưng từ biểu cảm trên mặt, cũng có thể nhìn ra nàng đang cực kỳ đắc ý.