Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 506 - Chương 506: Có Nỗi Đau Nào Lớn Hơn Trái Tim Tan Vỡ…

Chương 506: Có Nỗi Đau Nào Lớn Hơn Trái Tim Tan Vỡ… Chương 506: Có Nỗi Đau Nào Lớn Hơn Trái Tim Tan Vỡ…

An Nguyệt Thiền kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng hoàn toàn không hiểu mối quan hệ giữa Lý Thủy Hồng và nam nhân xa lạ này, trong lòng tràn ngập hoang mang và nghi hoặc.

Người tới đúng là Lý Thủy Đạo!

Tuy Lý Thủy Hồng này có làn da trắng nõn, mượt mà như ngọc, thậm chí trên thân thể còn có hương thơm, nhưng dù sao gã cũng là nam nhân. Lý Thủy Đạo ra tay nhanh như điện, lập tức lấy tay bịt miệng Lý Thủy Hồng lại, ngăn cản hành động của đối phương.

Lại nhìn xuống ánh mắt mê ly của Lý Thủy Hồng, Lý Thủy Đạo lập tức nắm được tình hình, rất có khả năng đối phương đã trúng độc rồi, vì vậy hắn nhanh chóng vươn tay sờ vào mạch đập của gã.

Quả nhiên là thế!

Lý Thủy Hồng lại tự mình uống "Huyễn Phách Tửu", khiến cho bản thân mất đi lý trí và khả năng phán đoán.

"Thủ đoạn hạ độc của huynh quá tệ, lại tự hạ độc chính mình?" Lý Thủy Đạo không nhịn được, lập tức chửi bậy một câu.

Nhưng chuyện đã rồi, chỉ còn cách ra tay xử lý.

Hắn lập tức hành động, ngón tay vươn tới, điểm liên tục xuống người đối phương, nhanh chóng dùng băng thiềm hàn khí phong tỏa đại huyệt kinh mạch trên cơ thể Lý Thủy Hồng. Một luồng khí tức lạnh như băng xông thẳng vào ót Lý Thủy Hồng, khiến cho gã khôi phục lại bình tĩnh.

An Nguyệt Thiền nhìn thấy một nam tử xa lạ ‘sờ tới sờ lui’ trên người trượng phu mới cưới của mình, nhất thời sinh ra ghen tuông. Nàng nhào về phía Lý Thủy Đạo, tức giận chất vấn: "Ngươi làm cái gì với trượng phu của ta vậy?"

Ánh mắt An Nguyệt Thiền tràn đầy lửa giận và lo lắng, nàng không nhịn được, lập tức xuất thủ với Lý Thủy Đạo.

Lý Thủy Đạo ra tay nhanh như điện, nhanh chóng nắm lấy huyệt Mệnh Môn [1] của nàng, tận lực xuyên qua, mạnh mẽ đánh sâu vào, khiến cho toàn thân nàng trở nên mềm nhũn, không còn khí lực.

[1] : Huyệt Mệnh Môn nằm trên cột sống lưng, ngay tại vị trí lõm phía dưới của mỏm gai đốt sống thắt lưng và đối diện với lỗ rốn ở phía trước.

Nhưng An Nguyệt Thiền không cam lòng chịu yếu thế, nàng lại lớn tiếng mắng chửi: "Tên ác ôn nhà ngươi, lại dám có tư tưởng không an phận với trượng phu của ta. Đáng giận vô cùng, ngươi mau buông trượng phu của ta ra!"

Trong cơn giận dữ, Lý Thủy Đạo phẫn nộ nói: "Con tiện nhân này, chẳng lẽ mắt của ngươi mọc ở trên lưng chó?"

"Phì! Ta thấy ngươi đúng là kẻ có bệnh, đam mê long dương (chơi gay)!"

"Đạo huynh đừng so đo với nàng." Lý Thủy Hồng vội vàng ngăn cản Lý Thủy Đạo, chỉ sợ hắn sẽ làm ra hành động gì đó đi quá giới hạn.

"Yên tâm, huynh cứ lên giường ngồi, để ta tới xử lý nữ nhân này." Lý Thủy Đạo cười lạnh một tiếng, sau đó đánh về phía An Nguyệt Thiền.

An Nguyệt Thiền đâu phải đối thủ của hắn, chỉ trong nháy mắt đã bị Lý Thủy Đạo kiềm chế chặt chẽ, không thể động đậy được.

"Buông ta ra! Phu quân, chàng nhìn thấy người ngoài bắt nạt ta mà không đến hỗ trợ sao?" An Nguyệt Thiền uất ức đến rơi nước mắt.

Lý Thủy Hồng nghiêng đầu, coi như không nghe thấy.

"An cô nương đừng sợ, cứ thả lỏng một chút, rất nhanh là xong rồi." Lý Thủy Đạo cười hắc hắc nói.

Nghe nói như thế, dường như An Nguyệt Thiền đã hiểu sắp có chuyện gì xảy ra rồi, nàng gắt gao cắn chặt môi, dùng ánh mắt tràn đầy đau thương nhìn về phía phu quân của mình.

Có nỗi đau nào lớn hơn trái tim tan vỡ...

(Nguyên văn là 哀莫大于心死 – ai mạc đại vu tâm tử, có thể hiểu là chuyện bi ai nhất trên đời không gì vượt qua được trái tim mất đi cảm giác và tư tưởng trở nên hèn nhát, ngu đần. Nôm na là cái chết về mặt tinh thần bao giờ cũng đau đớn hơn cái chết trên phương diện lâm sàng.)

Lý Thủy Đạo lập tức lấy từ trong túi trữ vật ra một bình dược phẩm tên là "Mê Huyễn Tiên Lộ". Loại dược vật này có thể mê hoặc tâm trí, khống chế tâm hồn của con người, nhưng cách sử dụng có chút phiền phức, không chỉ đơn giản là cho người ta uống vào thì có thể sinh ra hiệu quả.

Lý Thủy Đạo lại lấy ra một cây ngân châm, trực tiếp cắm nó vào bên trong Mê Huyễn Tiên Lộ, nhẹ nhàng quấy đều, sau đó nhanh như cắt cắm ngân châm vào mấy huyệt đạo trên cơ thể An Nguyệt Thiền.

An Nguyệt Thiền bị ngân châm cắm vào huyệt đạo, bắt đầu cảm thấy một chút đau đớn, hàng chân mày khẽ cau lại. Sau đó, ngân châm trên tay Lý Thủy Đạo trực tiếp đâm mạnh vào, cả cây ngân châm dài một thước đã đâm sâu vào thân thể!

(Một thước tương đương với 1/3 mét)

An Nguyệt Thiền mở to hai mắt, trên mặt lộ vẻ đau đớn vô cùng.

Lý Thủy Hồng lập tức đè An Nguyệt Thiền xuống, đề phòng nàng hành động lộn xộn khiến ngân châm cắm sai huyệt vị.

An Nguyệt Thiền đưa mắt nhìn về phía Lý Thủy Hồng, vị trượng phu mà nàng yêu thương, thống khổ nói: "Phu quân, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta là nương tử của ngươi mà... Hu hu hu..."

Lý Thủy Hồng lạnh lùng nói: "Ngươi yên tĩnh một chút cho ta, đừng làm ảnh hưởng đến quá trình thi châm của Đạo huynh."

An Nguyệt Thiền càng khóc lớn: "Ta không muốn, ta không muốn, phu quân không được để một nam nhân xa lạ chọc... chọc kim vào người ta... như vậy!"

Lý Thủy Hồng lạnh lùng trả lời: "Không muốn cũng phải muốn!"

"Đạo huynh còn thất thần làm gì? Không mau cắm xuống, để nàng quên đi hết thảy mọi chuyện."

Sau đó, ngay trước mắt Lý Thủy Hồng, Lý Thủy Đạo lại thi châm. Chỉ thấy hắn hung hăng đâm một kim xuống, thân thể An Nguyệt Thiền run rẩy không ngừng, đau đớn đến sinh ra co giật...

"A a a..."

Lý Thủy Hồng không thể chịu đựng được cảnh tượng này nữa, trong mắt xuất hiện một chút không đành lòng.

Quá trình thi châm kết thúc, An Nguyệt Thiền đã hoàn toàn tiến vào mộng cảnh hư ảo. Trong mộng cảnh hư ảo này, An Nguyệt Thiền và Lý Thủy Hồng đã trải qua một đêm tân hôn lãng mạn.

Bọn họ nói hết tiếng lòng, lại thân mật khăng khít trao đổi tình cảm với nhau. Mỗi chi tiết nhỏ đều ngập tràn ấm áp và hạnh phúc, phảng phất như thời gian đã ngừng lại vào giây phút này rồi.

Có điều… dù bọn họ vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc, nhưng chẳng hiểu sao, luôn có một bóng ma vờn quanh người bọn họ, khiến cả hai không thể thoát khỏi được.

Bóng ma kia chính là một bộ phận của thế giới này, bởi vì chính nó đã bịa đặt nên toàn bộ những thứ hư ảo bên trong...

Sau khi hết thảy mọi chuyện chấm dứt, Lý Thủy Đạo phiêu nhiên rời đi, hắn điều khiển độn quang suốt đêm rời khỏi gia tộc Lý thị, lên đường trở về Thiên Trì bảo.

Bình Luận (0)
Comment