Trên người Lý Thủy Đạo mặc một bộ trường bào màu xanh lam có thêu hoa văn hình mây tinh xảo, giống như đang hô ứng với làn mây trắng trên bầu trời.
Hạ Nhược Tuyết vẫn mặc một bộ áo bào màu đen, bên trên có thêu những đóa hoa xinh đẹp như trước.
Trên người Cúc Mục Cẩm lại mặc một bộ võ phục, đang được hai người bọn họ vây quanh trên con đường rộng chừng hai mét kia.
Đường rộng hai mét là đủ rồi!
Đây là kết luận Lý Thủy Đạo đưa ra sau khi tới khảo sát rất nhiều phường thị.
Hắn hiểu ra rằng, một con đường đủ tiêu chuẩn có thể tạo ra bầu không khí thương nghiệp vô cùng độc đáo.
Nếu như đường xá hơi hẹp một chút, mọi người sẽ cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt chen vai sát cánh đi bên nhau, cũng từ đó mà sâu sắc cảm nhận được sự phồn hoa của thương nghiệp.
Nếu như đường xá rộng chừng hai - ba mươi mét, nó sẽ đủ không gian để dung nạp vài chiếc xe ngựa chạy băng băng trên đường, nhưng độ rộng này lại quá lớn đối với những người chậm rãi đi dạo.
Và độ rộng của những con đường bên trong Thiên Trì phương được thiết lập như vậy thuần túy là cân nhắc đến bầu không khí thương nghiệp tại phường thị, chứ tuyệt đối không phải là nhường diện tích để xây thêm phòng ốc đâu.
Ba người dạo bước trên con đường xi măng, cùng ngắm nhìn Thiên Trì phường đang được xây dựng.
Lý Thủy Đạo mỉm cười nói với Cúc Mục Cẩm: "Cúc cô nương, hiện giờ nơi này còn rất đậm mùi xi măng, nhưng nàng yên tâm, rất nhanh thứ mùi này sẽ tiêu tán. Hơn nữa, tuy nhìn bên ngoài những kiến trúc xây dựng bằng xi măng có chút thô ráp, nhưng chỉ cần trang trí xong, nó sẽ trở nên tinh xảo hệt như bình thường thôi. Chúng ta đi đến khi đại điện được trang trí xong rồi để xem tiếp nhé, ở nơi đó không ngửi thấy mùi xi măng nữa đâu."
Ba người nhanh chóng đi tới đại điện nghị sự đã được trang hoàng xong. Nơi này có tới ba mươi bậc thang, khiến cho tòa đại điện bên trên toát lên vẻ trang nghiêm nồng đậm.
Mặt ngoài của đại điện chủ yếu được ốp bằng ván gỗ có bọc da bên ngoài, tuyệt đối không nhìn thấy một chút xi măng thô ráp nào. Những tấm ván bọc bên ngoài trụ bằng xi măng đều là gỗ đàn hương thượng đẳng, chúng không ngừng tản ra mùi hương nhàn nhạt, lan tràn khắp đại điện.
Cảm nhận về gỗ cùng với hương thơm của gỗ luôn mang đến cho người ta một loại cảm giác ấm áp và thoải mái, cũng khiến người ta dễ chịu tựa như đang đặt mình vào trong một cánh rừng rậm vậy.
Toàn bộ những món đồ trang trí bên trong đại điện đều vô cùng tinh xảo, những khung cửa sổ với cánh lớn ở trong này, cho phép không gian bên trong đại điện nhận được càng nhiều ánh sáng tự nhiên hơn, lại cộng thêm những chiếc đèn được làm từ thủy tinh sang trọng kết hợp với đồng thau, không ngừng rọi xuống một mảnh quang mang nhu hòa.
Trên vách tường có treo rất nhiều bích họa đẹp đẽ, miêu tả những truyền thuyết thần thoại và câu chuyện lịch sử...
Dãy hành lang chạm trổ được sắp xếp chạy xung quanh đại điện, bên trên mỗi một cây cột đều được điêu khắc hoa văn tinh mỹ và thần thú tinh xảo, tận tình để lộ ra kỹ nghệ tuyệt diệu của nhóm thợ thủ công. Thậm chí người ta còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường hoa văn dạng vân gỗ trên thân những cây cột này, trong nhẵn nhụi lại lộ ra vẻ tao nhã, hài hòa...
Ba người tiến vào đại điện, thứ xúc cảm đầu tiên bọn họ nhận được chính là sự mềm mại và thoải mái của sàn gỗ. Những tấm gỗ được lát dưới sàn cũng là gỗ đàn hương thượng đẳng, mỗi một tấm đều đã trải qua quá trình đánh bóng và xử lý tỉ mỉ, để lộ ra những đường vân gỗ tự nhiên, nhưng lại không kém phần bóng sáng.
Bọn họ ngồi trên những chiếc ghế hoa lệ được đặt tại trung tâm đại điện, lại một lần nữa được thưởng thức xúc cảm đến từ chất liệu gỗ và mùi hương tự nhiên của gỗ. Trong đại điện tràn ngập mùi gỗ đàn hương, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Rất nhanh, một thị nữ đã đi tới, nàng tỉ mỉ pha nước trà với mùi thơm nhẹ nhàng không ngừng luồn sâu vào trong mũi, và cung kính mang đến cho bọn họ.
Chỉ thấy nàng cầm trên tay một chiếc bình bạc, nhẹ nhàng rót thứ nước trà trong suốt ra. Mùi trà thơm ngát tràn ngập trong không khí.
Ba người nhẹ nhàng thưởng thức hương thơm tinh khiết của nước trà, lại tinh tế cảm nhận sự thoải mái và thỏa mãn của nó.
Lý Thủy Đạo mỉm cười nhìn về phía Cúc Mục Cẩm, hỏi: "Cúc cô nương, phong cách trang trí này thế nào? Có mùi xi măng gay mũi nữa không?"
Cúc Cẩm nhấp một ngụm trà, mỉm cười trả lời: "Đúng là không còn mùi xi măng nữa, chỉ có mùi gỗ đàn hương thôi."
“Hiện giờ Thiên Trì phường đã sơ bộ được xây dựng xong, đợi cho đến khi tất cả những kiến trúc chủ yếu đều được trang hoàng hết, ta sẽ mở cửa Thiên Trì phường." Lý Thủy Đạo vừa uống nước trà, vừa bừng bừng ý chí nói.
Hạ Nhược Tuyết và Cúc Mục Cẩm đưa mắt nhìn nhau, rồi khẽ mỉm cười, trên mặt đều lộ ra vẻ khen ngợi cùng với khâm phục sâu sắc.
"Đợi sau khi mở cửa, giá trị của Thiên Trì phường sẽ khác. Thiên Trì phường vẫn còn hơn trăm cửa hàng nhỏ, mấy trăm tòa cao ốc, dù tới hiện tại, những kiến trúc này còn chưa được xây dựng, nhưng đến lúc đó, chúng ra có thể bán đi trước. Đương nhiên, những thứ này gọi là kỳ phòng (bất động sản ngoài quy hoạch), chủ yếu vẫn là thu hồi tài chính về trước lại tiếp tục xây dựng sau..." Lý Thủy Đạo chậm rãi nói.
Tuy hiện giờ, gần như toàn bộ "tài chính lưu động" của Thiên Trì bảo đều bị gia tộc móc sạch đi rồi, nhưng hắn vẫn có biện pháp khiến cho Thiên Trì phường tiếp tục xây dựng thêm.
Trên đời không việc gì là khó, chỉ sợ người có tâm.
(Chỉ cần quyết tâm đi làm thì trên đời không có chuyện gì mình không làm được, không có khó khăn nào mình không thể vượt qua. apptruyen)
Lý Thủy Đạo đặt chén trà xuống, ánh mắt kiên định nói: "Ta tin tưởng, Thiên Trì phường sẽ trở thành một khu trung tâm thương nghiệp phồn hoa, nó cũng sẽ trở thành nơi giao lưu và trao đổi của những người tu đạo chúng ta. Đến lúc đó, người đến càng nhiều, phòng ốc càng đắt, ta sẽ triển khai một kế hoạch tiêu thụ nội bộ trước, chỉ người có quan hệ mới đủ điều kiện nhận phòng..."
Hạ Nhược Tuyết và Cúc Mục Cẩm ngồi nghe mà trong lòng sửng sốt, ai nấy đều khâm phục đạo lý thống trị của Lý Thủy Đạo không thôi.
Càng nghe, các nàng cũng càng thêm chờ mong và khát vọng đối với tương lai của Thiên Trì phường.