Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 511 - Chương 511: Người Chết Rồi Sẽ Không Nói Được!

Chương 511: Người Chết Rồi Sẽ Không Nói Được! Chương 511: Người Chết Rồi Sẽ Không Nói Được!

"Cúc cô nương, đa tạ ngươi." Lý Thủy Đạo cảm kích nói.

Cúc Mục Cẩm mỉm cười gật đầu: "Đây chỉ là tiện tay mà thôi, Hạ cô nương có thực lực đủ để chính diện đánh chết Triệu Tam Hổ mới là mấu chốt."

Lý Thủy Đạo nhàn nhạt cười, lại trầm tư hồi lâu mới nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta cứ chọn Vương Băng đi."

Về phần Đinh Ngọc Phượng, Lý Thủy Đạo hoàn toàn không cân nhắc đến nàng.

Chưa nói đến thực lực của nàng ra sao, chỉ riêng cái họ Đinh kia thôi đã là một củ khoai nóng bỏng tay, căn bản không thể đụng vào rồi.

"Mục đích cuối cùng để Hạ Nhược Tuyết hoàn thành nghi thức tấn thăng Chiêu Nghi chính là giúp ta đánh chết Ma Thiên Cương, triệt để giải quyết phiền phức cho ta, bởi vậy lần này ta cũng sẽ ra tay, tuyệt không ngồi yên mặc kệ." Lý Thủy Đạo nói xong, ánh mắt lập tức chuyển về phía Cúc Mục Cẩm.

Đương nhiên Cúc Mục Cẩm cũng hiểu được ý tứ của hắn, chỉ nghe nàng lạnh nhạt trả lời: "Chỉ cần kết quả cuối cùng là giết được Vương Băng thôi, bên ta không thành vấn đề."

Lý Thủy Đạo gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trong cuộc chiến sinh tử, tuyệt đối không thể có một chút khinh thường nào. Trước mắt, chúng ta biết quá ít tình báo về Vương Băng, cũng không biết hắn am hiểu loại kiếm thuật gì."

Cúc Mục Cẩm cười khổ nói: "Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nội dung tình báo đều đã giao cho các ngươi cả rồi."

Lý Thủy Đạo thoáng suy tư một lát mới nói: "Ta đi tông môn một chuyến, nhìn xem có thể thu hoạch được càng nhiều tình báo có liên quan tới Vương Băng hay không. Hết thảy mọi hành động, phải chờ ta trở về lại nói sau."

"Được! Đến lúc đó nhớ gửi thư liên lạc với ta."Cúc Mục Cẩm cũng gật đầu nói.

...

Hôm sau.

Vào lúc sáng sớm, Lý Thủy Đạo tu luyện 《 Thái Âm Ngưng Sương Kiếm Quyết 》 một lần, sau đó trực tiếp hóa thành một luồng độn quang màu bạc, đi tới sơn môn của Ngũ Độc môn - Độc Long lĩnh.

Tình báo cho thấy, Độc Xà cốc Vương Băng từng xếp thứ mười hai trên Địa bảng, cũng từng được Kiếm Quyết Xà Hoàng chỉ đạo.

Kiếm quyết Xà Hoàng có hai nữ đệ tử là Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc, mà hai nàng này lại có quan hệ không tệ với Lý Thủy Đạo. Nếu thông qua các nàng, có lẽ hắn sẽ thăm dò được tình báo có liên quan tới Vương Băng.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Nếu thực lực của địch nhân mạnh đến mức phe ta hoàn toàn không thể địch nổi, vậy cứ dứt khoát không đánh nữa.

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Nếu đã lựa chọn đánh, nhất định phải thận trọng, nhất định phải bảo đảm bên mình có thể chiến thắng, mới động thủ.

Bởi vậy phàm là tu sĩ, tuyệt đối không thể bị người ngoài nhìn thấu con át chủ bài trên tay mình, một khi bị nhìn thấu, ngươi cũng cách cái chết không xa.

Át chủ bài chân chính là thủ đoạn chỉ riêng mình biết được, ngay cả người thân cận nhất cũng không thể nói ra, càng không cần phải nói đến chuyện bại lộ công khai, cho cả đám người quan chiến nhìn rõ mồn một con bài chưa lật trên tay mình.

Chính vì nguyên nhân như vậy, Lý Thủy Đạo mới có thái độ cực kỳ phản cảm đối cuộc chiến công khai với Ma Thiên Cương ở trước mặt mọi người. Hắn tình nguyện len lén đi tới đánh một trận với Ma Thiên Cương, dù phải dùng hết toàn bộ con bài chưa lật trên tay mình cũng chẳng sao.

Xét cho cùng, người chết rồi sẽ không nói được.

Tại một ngọn núi kỳ dị phía trên Độc Long lĩnh.

Thế núi như kiếm, cao vút trong mây, lại có một mảnh mây mù vắt ngang, quanh năm không tiêu tán.

Ngọn núi được bao phủ bởi một thảm thực vật màu xanh lá rậm rạp, có cổ thụ che trời thấp thoáng trong mây. Không chỉ vậy, trên ngọn núi này còn ẩn giấu một tòa động phủ, đó chính là chỗ ở của Kiếm Quyết Xà Hoàng.

Thông qua Hải Xà đạo nhân Lý Thiên Vũ, Lý Thủy Đạo đã hỏi rõ địa điểm của tòa động phủ này, sau đó quyết định đi bộ tới, căn bản không dám phi hành. Hắn một mực đi dọc theo đường núi, chợt trông thấy một cánh cửa đá khổng lồ chặn đường. Trên cửa đá khắc đầy hoa văn hình con rắn tinh mỹ, bên trên tản ra một chút hào quang yếu ớt.

Đi tới nơi này, Lý Thủy Đạo chợt rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan.

Phải biết rằng, hắn đến nơi đây cũng không phải để gặp Kiếm Quyết Xà Hoàng, mà để hỏi thăm con bài chưa lật của Độc Xà cốc Vương Băng.

Xét cho cùng, đây tuyệt đối là một hành vi không mấy vẻ vang ở Tu Tiên giới, bởi vì phải là người có ác ý rất lớn đối với Vương Băng, mới chịu khó đi hỏi thăm lá bài tẩy của đối phương như vậy.

Khẳng định là hắn không thể trực tiếp tuyên bố chuyện này ra ngoài được, nhưng nếu không nói ra, Lý Thủy Đạo lấy lý do gì để gặp được Nam Cung Cầm hoặc là Tô Tiểu Ngọc đây?

Cũng không thể nói mình muốn gặp Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc, làm phiền Kiếm Quyết Xà Hoàng mở rộng cửa chào đón, tạo điều kiện cho vào được.

Bây giờ, chỉ có thể hy vọng Xà Hoàng không ở nhà, như vậy hắn cũng tránh được rất nhiều phiền toái.

Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, tự lên tiếng giới thiệu: "Thiên Trì bảo Lý Thủy Đạo cầu kiến Xà Hoàng đại nhân."

Một lát sau, cánh cửa đá từ từ mở ra. Người đứng trước cửa là một nữ đệ tử mặc y phục đệ tử màu trắng, chính là Tô Tiểu Ngọc.

Lúc này, gương mặt nàng cứng đờ như gỗ đá, trực tiếp giả bộ không quen biết Lý Thủy Đạo. Lý Thủy Đạo chủ động nháy mắt ra hiệu với nàng, nhưng đáng tiếc nàng không thèm phản ứng.

Chỉ nghe Tô Tiểu Ngọc nghiêm trang nói: "Bảo chủ đại nhân, sư phụ đang ở bên trong đại điện tiếp khách chờ ngươi."

Lý Thủy Đạo thầm nghĩ trong lòng ‘Không ổn rồi’, Kiếm quyết Xà Hoàng lại ở nhà. Nhưng có thể gặp được cao thủ kiếm tu cấp Thiên Bảng như vị này một lần, cũng coi như chuyến đi này không vô ích.

Lý Thủy Đạo ôm quyền với Tô Tiểu Ngọc, sau đó theo nàng tiến vào bên trong động phủ, xuyên qua một dãy hành lang gấp khúc, cuối cùng cũng tới phòng tiếp khách.

Hắn vừa bước vào, đã trông thấy một vị nữ tử mặc y phục màu trắng, dáng người uyển chuyển, tóc dài phiêu dật. Nàng ngồi trên một chiếc ghế, cầm trong tay một quyển thư tịch, đang bình thản lật xem.

Nữ tử này tuổi chừng hai lăm, da trắng nõn nà, lông mày như tranh vẽ, đôi mắt tĩnh lặng tựa một đầm nước trong, ngay cả lúc đưa mắt liếc qua cũng cảm thấy thần thái phấn chấn, trời sinh đã có một loại phong tình độc đáo rồi.

Bình Luận (0)
Comment