-Nguồn tại apptruyen-
Lam Hoa Ảnh cầm trên tay một chiếc chùy đồng, trực tiếp gõ vang chiêng đồng.
Tiếng chiêng đồng này tượng trưng cho Thiên Trì phường chính thức khai trương.
Sau khi tiếng chiêng đồng vang lên, tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay cũng bùng nổ, nhanh chóng lan tràn khắp cả quảng trường trung tâm.
Năm tu sĩ Thông Linh cảnh được bố trí từ trước, đều tự lấy ra một tấm phù lục. Gần như ngay sau đó, năm quả cầu lửa vùn vụt phóng lên cao, một mảnh pháo hoa rực rỡ muôn màu lập tức nở rộ trên không trung, chiếu sáng cả Thiên Trì phường, tăng thêm chất xúc tác cho bầu không khí vui mừng của lễ khai trương.
Kể từ thời khắc này, Thiên Trì phường đã chính thức nghênh đón ngày kinh doanh đầu tiên của nó.
Khá nhiều người của ba đại gia tộc tu tiên thuộc Đoạn Đầu Sơn phụ cận, cùng với rất nhiều tộc nhân của những gia tộc tu tiên thuộc Thần Mộc thành cũng đến nơi này, bọn họ đều là tiểu tu Thông Linh cảnh, đến phường thị không đặt nặng nhu cầu mua sắm, chủ yếu là góp mặt chung vui.
Ở thời điểm hiện tại, gần như toàn bộ những tu sĩ có đồng tham thằn lằn thuộc Chu gia, An gia và Lý gia đều được bố trí đến Thiên Trì phường. Bọn họ cư ngụ ở nơi này, chẳng những có thể mượn nhờ linh khí đặc thù tại mỏ quặng tới gia tăng tu vi cho mình, còn có thể buôn bán, kiếm một khoản thu nhập thêm.
Xét về vị trí địa lý, Đoạn Đầu sơn ở gần Thiên Trì phường nhất, xa hơn một chút chính là Thần Mộc thành, Long Phượng hạp và Độc Vân cốc, nhưng Long Phượng hạp và Độc Vân cốc bên kia còn chưa biết "Thiên Trì phường" đã khai trương.
Lý Thủy Đạo đã lên kế hoạch, mỗi tháng sẽ đấu giá một kiện thượng phẩm pháp khí, lấy đó để hấp dẫn mọi người tìm đến nơi đây.
Phải biết rằng, vị trí của Thiên Trì phường cũng không được tốt lắm, nhưng mùi rượu không sợ ngõ sâu, chỉ cần dốc lòng kinh doanh, kiểu gì cũng có thể tụ tập nhân khí.
Nhóm khách khứa được mời, lập tức tràn vào thị trường, sau đó đi thăm dò khắp các ngóc ngách bên trong phường thị, thưởng thức các loại mỹ thực, mua sắm các loại vật phẩm trân quý.
Trong trà lâu tràn ngập hương trà nồng đậm, trong tửu lâu truyền đến tiếng ca hân hoan, trong khách sạn nghênh đón từng đoàn lữ khách.
Tại thị trường giao dịch tự do, trên các quầy hàng đều bày bán rất nhiều loại hàng hóa rực rỡ muôn màu. Mọi người đang tranh nhau trả giá, trao đổi, làm ăn thịnh vượng.
Bầu không khí vui mừng và bận rộn luôn ngập tràn Thiên Trì phường trong ngày khai trương.
Lý Thủy Đạo đã lập nên một đội tuần tra. Những người này có nhiệm vụ đi qua đi lại các nơi, đảm bảo mọi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn trật tự.
Nhưng khung cảnh phồn hoa này chỉ duy trì được vẻn vẹn một ngày. Sau ngày hôm đó, Thiên Trì phường lại quay về với khung cảnh hoang vắng, giống như chưa từng khai trương.
Hôm qua, quảng trường trung tâm vẫn còn rộn ràng, náo nhiệt, thì hôm nay, cả quảng trường đìu hiu vắng vẻ, không có một bóng người, chỉ còn lại mấy chiếc lá rụng, ung dung bay trong gió.
Dường như mất đi đội múa sư tử náo nhiệt, toàn bộ phường thị cũng mất đi sinh cơ.
Trước cửa khách sạn là một mảnh trống rỗng, không có lấy một bóng dáng lữ khách nào, chỉ có tiếng rít của cơn gió đi ngang qua.
Cũng đúng thôi, đối với những tiểu tu sĩ kia, phí dừng chân trị giá ba mươi tiền ngọc là quá mức xa xỉ. Bọn họ không thể qua đêm ở phường thị được.
Buổi sáng hôm qua tham gia khai trương, thì tới buổi chiều, những tu sĩ được mời tới cổ động đã trở về, dù đường xá xa xôi, dù đi một đêm không về đến nhà, bọn họ cũng chấp nhận, thà dừng chân tại dịch trạm, cũng không chịu ở lại nơi này.
Sau khi mọi người rời khỏi, thị trường giao dịch tự do đã trở nên vắng vẻ, trên quầy không còn một vật gì, chỉ có mấy nhân viên đang mặt ủ mày chau ngồi chờ đám khách hàng đã biến mất kia, trở về.
Tuy Luyện Đan Đường, Luyện Khí Đường, Bách Thảo Đường và các cửa hàng chính thức vẫn còn buôn bán, nhưng đã không có khách hàng ghé thăm, khiến chúng trở nên tẻ ngắt vô vị. Nhóm nhân viên tạm thời vô cùng nhàm chán, chỉ còn biết sửa sang lại hàng hóa trên kệ, nhưng không có ai đến mua.
Nhìn cảnh tượng thê thảm này, Lý Thủy Đạo khẽ thở dài một hơi thật sâu.
Dù ngày hôm qua Lý Thủy Đạo đã bán được Phi Sa Thương và Kim Hạt Cự Tiễn với giá cao, nhưng những căn "Phòng đặt trước" lại còn nguyên, không bán được một căn nào.
Cuối cùng, vẫn phải thông qua tiêu thụ nội bộ, lấy giá cả trên danh nghĩa là ba nghìn linh thạch để bán ra, nhưng trên thực tế, hắn lại trực tiếp tặng cho Lý Thủy Hồng Lý Hạo Hãn và Chu Thừa Ảnh mỗi người một gian cửa hàng.
"Lỗ mãng..."
"Đúng là quá liều lĩnh mà..."
Lý Thủy Đạo vốn cho rằng mình đã thành công sao chép lại hình thức buôn bán bất động sản, nhưng không ngờ tiền đồ của phường thị lại ảm đạm như vậy.
Lấy ví dụ như Đoạn Đầu sơn ở cực kỳ gần nơi này, nhưng bọn họ cũng không xây dựng một cái phường thị nào.
Nguyên nhân căn bản chính là: Vị trí sai, địa điểm lệch, rời xa khu trung tâm, không có ưu thế về vị trí địa lý.
Nhưng Lý Thủy Đạo không tin tà, vẫn kiên quyết khai phá, tự cho mình là đúng, tự coi mình là một nhân tài kinh tế, tới cuối cùng mới khiến bản thân trở nên thảm hại không chịu nổi, thiếu chút nữa thì cái quần cộc trên người cũng không còn.
Nếu không phải lão vương bát kia đào được mỏ linh thạch, đang cần một phường thị để rửa khoản linh thạch mờ ám này, hắn dám khẳng định, kế hoạch xây dựng Thiên Trì phường đã là một sai lầm cực lớn ngay từ gốc rễ rồi.
Chuyện kinh doanh trong phường thị thảm đạm như thế, căn bản không đủ khả năng nuôi một đám chủ nợ.
Chỉ có thể dùng quặng linh thạch lão vương bát đào được để trả nợ mà thôi.
Đối với nợ của dân, hắn có thể dùng hơn 90% linh thạch thuộc tính kim tới trả nợ.
Đối với khoản nợ bên ngoài, lại cần cẩn thận hơn một chút, nếu dùng quá nhiều linh thạch thuộc tính kim tới trả nợ, tất sẽ để lộ dấu vết, khiến bọn họ âm thầm suy đoán có phải Lý gia đã đào được mỏ quặng linh thạch thuộc tính kim hay không?
Hậu quả ra sao, bọn họ cũng tuyệt đối không chịu đựng nổi.
Nghĩa là nhiều nhất, chỉ có thể cho linh thạch thuộc tính kim chiếm một nửa, nếu không tất sẽ làm người ta hoài nghi...
Hiện giờ, ý nghĩa tồn tại lớn nhất của Thiên Trì phường chính là trợ giúp lão vương bát rửa khoáng.
Như vậy cũng tốt…
Ít nhất là vẫn hơn hoàn toàn vô dụng.