-apptruyen-
Lý Thủy Đạo biết rõ, vị trí phường thị của mình không chiếm ưu thế, cũng chỉ có thể hạ công phu trên hội đấu giá mà thôi.
Bởi vậy, mỗi lần hội đấu giá, vật phẩm đều được hắn tỉ mỉ bố trí, tuyệt đối là tinh phẩm.
Mà vật phẩm trên hội đấu giá lần này chủ yếu đều đến từ Lý Thiên Tuyệt.
Lão vốn là hải tặc vùng Nam Hải, nhiều năm tích góp, đương nhiên sẽ có không ít thứ tốt. Vấn đề là mấy thứ này không dễ tiêu thụ ở địa khu Nam Hải, nhưng hội đấu giá ở nơi vắng vẻ này lại vừa vặn là nơi thích hợp để bán ra.
Qua mấy lần hội đấu giá, những vật phẩm bày ra đều được mọi người tán thưởng không thôi, danh dự dần dần quật khởi, đã hấp dẫn được không ít người tìm đến tham quan.
Ngoại trừ hai mươi mấy tu sĩ đã có mặt từ sớm, trong hội đấu giá lần này vẫn còn hai - ba mươi nhị giai tu sĩ Dung Linh cảnh khác đang nhanh chóng bay tới.
Đây chính là tình huống có yêu cầu cực cao với công tác bảo an của Thiên Trì phường, vì bốn - năm mươi tu sĩ Dung Linh cảnh hoàn toàn có thể khuấy cho Thiên Trì phường long trời lở đất.
Hiện giờ, Hạ Nhược Tuyết đã được Ngũ Độc môn Đinh gia bảo hộ, dù nàng ra tay cũng không gây nên vấn đề quá lớn.
Hơn nữa, Hạ Nhược Tuyết ra tay để bảo hộ lợi ích của Thiên Trì phường, Ngũ Độc môn Lam gia cũng sẽ ra tay bảo vệ nàng.
Có Lam gia và Đinh gia đồng thời gửi thư xác nhận, nếu có người dám đến quấy rối, Hạ Nhược Tuyết chỉ cần xuất thủ là được, căn bản không cần lo lắng đến hậu quả.
Ngoài ra, Lý Thủy Đạo đã sớm bố trí trận pháp từ trước rồi.
Lại nói, tất cả mọi người đều biết Thiên Trì phường này vốn là sản nghiệp của Ngũ Độc môn, đương nhiên không người nào dám tùy tiện tới quấy rối...
Đến đây, coi như sự an toàn của hội đấu giá đã được đảm bảo, không còn vấn đề gì cần phải bận tâm nữa.
Ma Thiên Cương đeo mặt nạ màu bạc xuyên qua đám người, tiến vào hội trường đấu giá của Thiên Trì phường.
Phòng đấu giá này được thiết kế dạng không gian hình tròn rất rộng rãi, phạm vi tới hơn hai - ba mươi trượng, đủ chỗ cho mấy trăm người cùng tới tham dự, nhưng vào thời điểm này, dù tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có bốn - năm mươi người mà thôi.
Trong không gian rộng lớn này, hoàn toàn không có bất cứ cây cột nào.
Dưới tình huống bình thường, chỉ có thể đào móc dưới mặt đất, mới có thể tạo thành một gian phòng với không gian hình vòng tròn rộng lớn thế này, nhưng hội trường đấu giá của Thiên Trì phường lại nằm tuyệt đối trên mặt đất.
Trên hội đấu giá trường, một vị nữ tu cầm Quỷ Diện Đại Đao trong tay, trực tiếp suất lĩnh một đám tu sĩ áo đen đi xung quanh, duy trì trật tự.
Dù tu vi của những tu sĩ này chỉ đạt tới Thông Linh cảnh, nhưng nhóm khách quý chẳng hề tỏ vẻ khinh thường ngạo mạn với bọn họ, ngược lại còn cực kỳ phối hợp, hoàn toàn nghe theo bọn họ chỉ huy.
Dù sao bọn họ cũng đại diện cho Ngũ Độc môn, ngay cả Ma Thiên Cương cũng tự giác giữ gìn lợi ích của Ngũ Độc môn.
Có một cái đài cao được đặt ngay chính giữa hội đấu giá, phía trên chỉ có một chiếc chiêng đồng và một cái bàn gỗ lim, không còn vật phẩm nào khác nữa.
Trong bốn - năm mươi tu sĩ tới tham dự hội đấu giá hôm nay, chỉ có một nửa mang mặt nạ, còn lại không đeo.
Đa số những người đeo mặt nạ đều là tiểu tu sĩ Thông Linh cảnh. Bọn họ tu vi thấp, trời sinh tính cẩn thận, điều này hoàn toàn có thể lý giải được.
Ma Thiên Cương đeo mặt nạ bởi hắn từng có mâu thuẫn với phường chủ Lý Thủy Đạo của nơi này, vì che giấu tung tích, gã không thể không làm như vậy. Ma Thiên Cương đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cũng bắt gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Nhóm tu sĩ đang trao đổi với nhau, có người nghị luận về vật phẩm sắp được bán đấu giá, có người lại trò chuyện về món bảo vật từng xuất hiện trong hội đấu giá lúc trước.
"Ngươi đừng nhìn nơi này vắng vẻ mà coi thường, hội đấu giá lần trước lại trực tiếp xuất hiện Âm Dương Hóa Linh Đan, không biết lần này còn hay không?"
"Ta cũng nghe nói nơi này có Âm Dương Hóa Linh Đan, mới đặc biệt chạy tới tham gia đó."
"Mỗi một lần hội đấu giá ở nơi này khai mạc, ít nhất cũng có một kiện thượng phẩm pháp khí tới áp trục, chất lượng hội đấu giá ở nơi này không tệ. Nhưng bọn họ chưa bao giờ công bố vật phẩm đấu giá trước thời hạn, cứ thích làm người ta hồi hợp chờ mong thôi."
"Nếu không muốn bỏ qua mỗi lần hội đấu giá cử hành, cũng chỉ có thể ở lại chỗ này thuê động phủ thường trú."
"Ở đây không có động phủ để thuê, nếu muốn ở lại thì hoặc là đến khách sạn hoặc là mua nhà. Nhà ở đây ra giá ba ngàn linh thạch, đúng là quá đắt."
"Đối với những tán tu kia, mua một căn ở nơi này cũng coi là có nhà rồi."
"Hừ! Một căn nhà lại đòi đến ba ngàn linh thạch?"
"Ba nghìn linh thạch chính là ba mươi sáu vạn tiền ngọc, nếu dùng khoản tiền này để ở trong khách điếm, tuyệt đối có thể tá túc tới một vạn hai ngàn ngày, tương đương với hơn ba mươi năm, còn là hơn ba mươi năm sung sướng, mỗi ngày đều có người hầu hạ, mỗi đêm đều có người chuẩn bị nước tắm sẵn sàng, cứ đến bữa người ta sẽ đưa đồ ăn tới cho ngươi. Ở ba mươi năm như vậy, không tốt gấp vạn lần mua một căn phòng sao?"
"Khả năng tính toán của vị đạo hữu này thật lợi hại. Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng cho rằng chỉ có kẻ ngốc mới đi mua nhà ở chỗ này."
"Cũng không thể nói như vậy được. Nhưng đúng là giá nhà ở nơi này quá đắt, tuyệt đối là định giá vớ vẩn. Theo ta, 300 linh thạch là thích hợp rồi."
"Ta cũng thấy vậy, nhưng có vẻ như phường chủ ở nơi này không muốn hạ giá đâu."
"Thế thì lỗ vốn đáng đời hắn!"
Ma Thiên Cương lắng nghe những tiếng nghị luận chung quanh, chỉ khẽ cười một tiếng, sau đó tìm một vị trí khá gần phía trước, tới ngồi xuống, lẳng lặng chờ hội đấu giá bắt đầu.
Gã đợi chừng một nén nhang, mới thấy nữ hài nhi tay cầm đại đao la lớn: "Buổi đấu giá Thiên Trì phường chính thức bắt đầu, đóng cửa!"
Bọn thị vệ hợp lực đóng cánh cửa lớn bằng đồng xanh nặng nề của hội đấu giá lại.
Cùng lúc đó, một vị lão giả mặc trường bào hoa lệ đi lên cái đài tròn ở trung tâm phòng. Lão có mái tóc trắng xoá, khuôn mặt hiền lành, chính là Lý Hạo Huyền người chủ trì hội đấu giá hôm nay.