"Năm nghìn một trăm linh thạch!" Ma Thiên Cương bắt đầu gọi giá.
Mọi người nghe Ma Thiên Cương gọi giá, đều nhao nhao chuyển ánh mắt kinh ngạc nhìn về bên này.
Bọn họ không ngờ gã lại chịu đựng giỏi tới vậy, im lặng đến tận lúc này mới ra giá.
Lý Hạo Huyền có chút sửng sốt, ông ấy không vội gõ chiêng đồng, mà đứng yên tại chỗ, chờ xem những người khác có muốn tiếp tục gọi giá hay không.
"Năm nghìn hai trăm linh thạch." Một giọng nữ truyền ra.
Mọi người nhao nhao nhìn lại, hóa ra người gọi giá lần này là một nữ tử mỹ mạo.
"Là cô nương của Nhạc lâu!" Có người nhận ra thân phận của nàng kia.
"Không ngờ tài sản của nàng lại phong phú đến vậy." Một tu sĩ kinh ngạc thốt lên, giọng đầy cảm thán.
"Nàng có thể mua được một gian trạch viện ở Thiên Trì phường, sao gia sản trên người có thể ít được? Phải biết rằng, một gian trạch viện bình thường ở nơi đây ít nhất cũng trị giá ba ngàn linh thạch đấy."
"Cái gì! Thật sự có người mua trạch viện ở chỗ này?"
"Ngươi không mua được không có nghĩa là người khác cũng không mua được!"
Cúc Mục Cẩm nhìn về phía Ma Thiên Cương, ánh mắt lạnh lùng, nàng cũng muốn hạt châu này.
Đạo pháp của nàng quá mức cực đoan, chỉ có thể đánh lén và ám sát, một khi hiện thân, thì hoặc là giết người, hoặc là bị người giết, y như đánh bạc.
Nhưng sở hữu viên Bích Hải Lưu Ly Châu này trong tay, chẳng khác nào nàng đã có được năng lực chiến đấu chính diện, không cần phải trốn trốn tránh tránh cả ngày, không dám ra tay nữa.
Bởi vậy Bích Hải Lưu Ly Châu tuyệt đối là món bảo vật mà Cúc Mục Cẩm nhất định phải giành được.
Phải biết rằng, Lý Thủy Đạo đã sớm tiết lộ uy năng của hạt châu này cho Cúc Mục Cẩm, và Cúc Mục Cẩm tới tham gia hội đấu giá, cũng chỉ vì hạt châu này mà thôi.
Đương nhiên viên Bích Hải Lưu Ly châu ấy là đồ của lão vương bát, cũng là tang vật lão cướp được ở Nam Hải.
Lão không tiện bán nó ở Nam Hải, nhưng mang đến Hắc sơn lại chẳng sao.
Sau khi bán được nó, khoản linh thạch đấu giá sẽ quay về với Lý Thiên Tuyệt, Lý Thủy Đạo chỉ nhận được một chút tiền hoa hồng thôi.
"Năm nghìn ba trăm linh thạch."
"Năm nghìn bốn trăm linh thạch!"
"Năm nghìn sáu trăm linh thạch." Ma Thiên Cương nheo mắt lại, trực tiếp báo ra toàn bộ số linh thạch mình mang theo trên người.
"Vị đạo hữu này, ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ." Ma Thiên Cương lạnh giọng nhắc nhở: "Dù ngươi có kêu thêm một khối linh thạch, ta cũng không theo nữa đâu."
Cúc Mục Cẩm cười nhạt một tiếng: "Ngươi hoài nghi ta đang nỗ lực nâng giá để hại ngươi? Không... ta thật sự muốn nó đấy."
"Sáu ngàn linh thạch."Cúc Mục Cẩm lại kêu giá lần nữa.
Nhóm tu sĩ có mặt tại hội đấu giá đều nhìn nàng với đôi mắt đầy sợ hãi và thán phục.
"Thoáng một cái lại tăng giá lên nhiều như vậy?"
"Chủ nhân của Nhạc lâu này đúng là một người hào sảng."
"Nàng nguyện ý trả cho món pháp khí này cái giá cao như thế?"
Ma Thiên Cương đưa mắt nhìn Cúc Mục Cẩm, chỉ một mực im lặng không nói gì, cũng không ra giá nữa.
Lý Hạo Huyền đang đứng trên đài, quan sát bên dưới, vừa thấy những người khác không có ý định tiếp tục đấu giá nữa, lập tức làm theo thủ tục. Sau khi liên tiếp kêu gọi đúng ba lần, Lý Hạo Huyền dứt khoát gõ vang chiêng đồng, mở miệng tuyên bố: "Sáu ngàn linh thạch thành giao, chúc mừng vị nữ đạo hữu này đã thành công đấu giá được kiện Bích Hải Lưu Ly Châu!"
Cúc Mục Cẩm mang theo vẻ mặt hài lòng, đi lên đài cao. Nàng cũng trực tiếp lấy linh phiếu ra, viết hai chữ "Sáu ngàn" rồi ký tên mình xuống.
Có tờ ngân phiếu định mức này, khoản linh thạch Cúc Mục Cẩm đã gửi tại Thiên Trì phường từ trước sẽ được chuyển trực tiếp cho Thiên Trì phường.
"Chư vị đạo hữu, dựa theo quy củ của hội đấu giá, tiếp theo, vị đạo hữu có mức chi tiêu nhiều nhất sẽ rời đi trước thông qua cửa nhỏ. Hai mươi hơi thở sau, vị đạo hữu có mức chi tiêu thứ hai lại rời đi... Cứ như vậy, tới cuối cùng, những đạo hữu không tiêu phí một khối linh thạch nào sẽ cùng nhau rời đi từ cửa lớn." Lý Hạo Huyền cất giọng tuyên bố.
Cúc Mục Cẩm mỉm cười đi về phía cửa nhỏ, nàng chính là vị tu sĩ đã chi nhiều linh thạch nhất trong buổi đấu giá này, đương nhiên sẽ có tư cách rời đi đầu tiên.
Dưới tình huống bình thường, vị tu sĩ có được món "bảo vật quý nhất" sẽ không đi mai phục những người đang nắm giữ món "bảo vật thứ cấp", bởi vì lỡ như không địch lại đối phương mà ngã xuống, chẳng phải cái giá bọn họ phải trả đã quá đắt rồi sao?
Dựa vào loại tâm lý này, gần như nguyên tắc người lấy được bảo vật quý giá nhất đi trước, đã trở thành quy củ bất thành văn của rất nhiều hội đấu giá rồi.
Được Triệu Linh Nhi dẫn đường, Cúc Mục Cẩm nhanh chóng thông qua cửa nhỏ rời khỏi hội trường đấu giá.
Người rời đi tiếp theo chính là tu sĩ áo xanh Lý Thủy Chí. Lúc trước, gã đã dùng năm nghìn sáu trăm linh thạch để mua viên Âm Dương Hóa Linh Đan.
Người rời đi thứ ba chính là nữ tử mặc y phục bằng lụa đen, đeo mặt nạ đen. Nàng đã ra tay liên tục ba lần, mua đi ba món linh tài, tổng tiêu phí là một ngàn viên linh thạch.
Người rời đi thứ tư mới là Ma Thiên Cương.
Ma Thiên Cương mua một viên Hóa Huyết Ma Đan, giá trị tương đương với sáu trăm linh thạch.
Được thị vệ hướng dẫn, Ma Thiên Cương bước vào một cánh cửa nhỏ, đi qua mật đạo rời khỏi hội trường đấu giá.
Ngay khi bước ra bên ngoài hội trường đấu giá, Ma Thiên Cương lập tức quét mắt nhìn chằm chằm vào không gian chung quanh con đường tắt.
Gió nhẹ lướt qua gương mặt, mang đến một tia mát mẻ. Gã hít một hơi thật sâu, ngửi được một chút hương vị của nữ nhân bay theo cơn gió.
Ánh mắt lập tức rơi xuống con đường vắng vẻ không người kia, thật lâu sau mới chịu rời đi.
Sau khi Ma Thiên Cương rời đi, bóng dáng một nữ tử mới chậm rãi hiện ra trong con hẻm nhỏ kia, người này chính là Cúc Mục Cẩm đã rời đi từ sớm.
Nàng nhìn về phía Ma Thiên Cương, khẽ lẩm bẩm: "Trực giác thật lợi hại."
Sau đó, Cúc Mục Cẩm lập tức hóa thành một luồng độn quang cực kỳ bí ẩn, bay về phía thạch lâu của Thiên Trì bảo.
Thư phòng, thạch lâu.
Cúc Mục Cẩm nhảy qua bệ cửa sổ, tiến vào trong phòng. Lúc này, Lý Thủy Đạo đang đứng cạnh một khung cửa sổ khác, đưa mắt nhìn về phía Ma Thiên Cương đã đi thật xa, vẻ mặt âm trầm.
-apptruyen-