-truyện-yy-pro-
Đoạn Đầu sơn nằm trên một dãy núi u tĩnh thuộc Hắc sơn, vẻ ngoài của nó như một con cự long bị chặt đứt đầu, không ngừng uốn lượn, nằm sấp phía trên Hắc sơn đại địa.
Thế núi tại Đoạn Đầu sơn khá là hiểm trở, vách đá trơn nhẵn như được đao gọt rìu bổ. Trên vách đá dựng đứng kia lại mọc ra hàng loạt dây leo rậm rạp và kỳ hoa dị thảo.
Tại sườn núi Đoạn Đầu Sơn này, có ba đại thế gia tu tiên, theo thứ tự là Đổng gia, Tiêu gia, Bao gia.
Ở Đoạn Đầu sơn, trên một chỗ bình đài ở lưng núi, đang xây dựng lầu các.
Nơi này không thuộc về bất cứ một chỗ nào của tam đại thế gia, mà nơi này có ba nhà cùng xây, bọn họ ở đây chuẩn bị xây dựng một phòng đấu giá.
Gần đây cách Đoạn Đầu Sơn không xa, Thiên Trì phường khai trương, mặc dù bởi vì chỗ vắng vẻ, nơi đó làm ăn không tốt, nhưng nghe nói hội đấu giá làm không tệ, mỗi tháng một lần hội đấu giá, đều có thể hấp dẫn không ít người.
Đổng - Tiêu - Bao ba đại thế gia đỏ mắt nhìn nhà hàng xóm, cũng chuẩn bị tổ chức một buổi đấu giá, đi theo bọn họ kiếm chút tiền.
Lúc này, mấy tên tu sĩ Thông Linh cảnh đang giám sát một đám thợ thủ công xây dựng tòa lầu nọ, bọn họ chọn xây lầu bằng gỗ theo kiểu truyền thống.
Đúng lúc này, một nam tử cường tráng chậm rãi đi từ dưới núi tới, ánh mắt gã có chút ngây dại. Gã nhìn đám tiểu tu sĩ của ba đại gia tộc bên kia, lập tức hét lớn: "Ta chính là Ma gia Ma Thiên Cương."
Khẳng định là những tiểu tu sĩ này đã từng nghe qua cái tên Ma Thiên Cương kia rồi, nhưng chưa từng gặp được người thật, vì vậy mới nghi hoặc hỏi: "Ngươi thật sự là Ma Thiên Cương?"
"Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?"
Ma Thiên Cương nhếch miệng cười nói: "Ta tới giết các ngươi!"
"Giết!" Ma Thiên Cương vừa nói xong đã giống như một kẻ lỗ mãng, trực tiếp vọt tới, gặp người liền giết.
Gã nhanh chóng vung song chưởng lên, huyết độc phun trào trên song chưởng. Chưởng pháp của gã sắc bén vô cùng, mỗi một lần đánh xuống đều mang theo khí tức huyết tinh và độc tính đáng sợ.
Đám tiểu tu sĩ hoảng sợ lui lại, nhưng bọn họ không thể ngăn cản được công kích của Ma Thiên Cương.
Tuy lúc này Ma Thiên Cương chỉ có tu vi Thông Linh cảnh, nhưng nói gì thì nói, gã cũng từng là người đứng đầu Địa bảng, thực lực tuyệt đối vượt xa đám tiểu tu sĩ này.
Chỉ trong nháy mắt, Huyết Thực Độc Chưởng đã đánh trúng hai tiểu tu sĩ. Bọn họ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, trên ngực còn lưu lại hai dấu Huyết Chưởng Ấn đỏ tươi. Thân thể bọn họ lập tức bị độc tố ăn mòn, ngã trên mặt đất, không còn một tia sinh cơ.
Những tiểu tu sĩ khác và đám thợ mộc đang dựng nhà đều kêu to, vội vàng chạy trốn.
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng rên rỉ vang khắp Đoạn Đầu sơn.
"Giết người rồi!"
"Cứu mạng!"
"Ma Thiên Cương giết người rồi!"
"Ma Thiên Cương điên rồi!"
"Ma Thiên Cương ức hiếp đám thợ thủ công chuyện làm việc cực khổ như chúng ta này."
"Ma Thiên Cương điên rồi."
...
Tất cả nhóm tu sĩ tan tác như chim bay thú chạy...
Thi thể rơi lả tả dưới đất, huyết dịch nhuộm đỏ đại địa.
Song chưởng của Ma Thiên Cương vẫn còn huyết dịch đỏ tươi nhỏ giọt xuống, khóe miệng gã khẽ nhếch lên, nở nụ cười như một kẻ ngốc, nhìn qua cực kỳ dọa người.
Sau khi tất cả mọi người đều bị dọa lui, có một nữ tử dáng người thướt tha từ trong đống cỏ lao tới, nàng đeo mặt nạ màu đen, mặc một bộ võ phục khô ráo.
Nữ tử kia lập tức vươn bàn tay trắng nõn như ngọc tới, đâm vào lưng Ma Thiên Cương, huyết sắc quang mang chớp động, nhanh chóng tràn ra, bao lấy thân thể gã.
Chờ đến khi huyết sắc quang mang thu lại, Ma Thiên Cương đã biến thành một bộ xương khô rồi.
Không lưu một chút dấu vết nào!
Hạ Nhược Tuyết thu bộ thi thể đã khô héo của Ma Thiên Cương vào túi trữ vật, sau đó chui thẳng vào rừng, yên lặng rời đi...
Nàng không thể công khai phi độn. Làm như vậy, mục tiêu quá rõ ràng, sẽ bị người của ba đại gia tộc "Đổng, Tiêu, Bao" phát hiện. Đến lúc ấy, khi Ma gia đi tới điều tra, một luồng phi độn màu máu hoặc là độn quang ngũ sắc đều sẽ làm Ma gia chú ý, từ đó đưa tới phiền toái cực lớn cho Thiên Trì phường.
Hạ Nhược Tuyết chỉ có thể chui vào trong rừng rậm, lặng yên rời đi...
...
Thư phòng, thạch lâu, Thiên Trì phường.
Lý Thủy Đạo lẳng lặng ngồi trước bàn đọc sách, trong tay cầm một cuốn sách ngọc cổ xưa, hai đầu lông mày nhíu lại, lộ vẻ ngưng trọng.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Nhược Tuyết mặc một bộ võ phục bình thường mệt mỏi đi vào. Trên mặt nàng mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia hưng phấn.
Lý Thủy Đạo ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống người Hạ Nhược Tuyết, lập tức mở miệng dò hỏi: "Thế nào rồi?"
Hạ Nhược Tuyết lấy một hạt châu màu đỏ từ trong ngực ra, đưa cho Lý Thủy Đạo, trong giọng nói mang theo một chút vui sướng: "Đã luyện hắn thành Huyết Hồn Châu rồi."
Lý Thủy Đạo tiếp nhận Huyết Hồn Châu, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy hạt châu trên tay hắn không ngừng tản ra từng luồng hào quang màu đỏ như máu, dường như bên trong đang ẩn chứa lực lượng vô tận.
Hắn khẽ gật đầu, hài lòng nói: "Không tệ, nàng làm rất tốt."
"Nên xử trí sự cố của hắn như thế nào?" Lý Thủy Đạo lại mở miệng dò hỏi.
"Ta nhét bộ xương khô của hắn vào túi trữ vật, đi tìm một sơn cốc yên tĩnh cách xa nơi phát sinh sự việc, sau đó dùng huyết diễm hóa thành tro tàn." Hạ Nhược Tuyết giải thích.
"Nàng xử trí đống tro tàn đó ra sao?" Ánh mắt Lý Thủy Đạo trở nên sắc bén, hắn tiếp tục truy hỏi.
Hạ Nhược Tuyết tiếp tục nói: "Trong sơn cốc có dòng suối nhỏ, ta đã rải tro tàn của hắn xuống dòng suối nhỏ ấy, cho nó trôi theo dòng suối rồi."
"Được!" Lý Thủy Đạo lại một lần nữa mở miệng tán dương.
"Nàng làm hết thảy những chuyện này, không bị người khác phát hiện chứ?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu nói: "Trước khi rời khỏi Đoạn Đầu sơn đi xử lý thi cốt, ta không điều khiển độn quang, không thể bị người phát hiện."
Lý Thủy Đạo lại gật gật đầu. Sau đó, hắn chậm rãi đứng lên, nói với Hạ Nhược Tuyết: "Chuyện ở Thiên Trì phường sẽ giao cho nàng và Chu Hồng Linh xử lý. Ta cần bế quan một đoạn thời gian, nâng cao tu vi."
Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu, nàng cũng mơ hồ biết được Lý Thủy Đạo đang muốn làm gì, chẳng qua bản thân rất hiểu chuyện nên không hỏi đến mà thôi.