Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 619 - Chương 619: Tả Trung Tú!

Chương 619: Tả Trung Tú! Chương 619: Tả Trung Tú!

"Nếu đúng là bọn họ muốn câu Long Cốt Thái Tuế thì người cầm cần câu nhất định phải là Vô Tướng Chân Quân. Mà rất có thể, kiện Bát Quái Luyện Khí Lô nọ chính là trấn phái chí bảo của Vân Mãng kiếm phái, tốt nhất là chúng ta không nên tham dự vào chuyện này." Lý Thủy Đạo lạnh giọng nói.

"Ra vậy... Nhưng Tả đường chủ lại mời ta ngày mai đi giám định và thưởng thức món bảo vật này rồi." Hạ Nhược Tuyết nói.

Lý Thủy Đạo thoáng suy tư một lát mới nói: "Có thể đi, nhưng tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ."

Hạ Nhược Tuyết nghiêm túc gật gật đầu, sau đó đứng lên kéo rèm cửa sổ xuống...

U Ảnh đường.

Bên trong một gian phòng rộng rãi mà tinh xảo, bốn phía treo đầy màn che bằng lụa hoa lệ, trên tường còn có một bức tranh chữ đẹp đẽ tinh xảo, tản ra hương khí nhàn nhạt.

Trong phòng có bày một chiếc bàn trà làm bằng gỗ lim với hoa văn chạm trổ cực kỳ tinh tế. Trên bàn có đặt một bộ đồ trà tinh xảo. Hương trà thơm ngát tràn ngập trong không khí.

Đường chủ Tả Trung Tú mặc một bộ trường bào màu đen, bên trên có thêu hoa văn bằng tơ bạc tinh xảo, tận tình hiển lộ ra thân phận cao quý của gã.

Khuôn mặt người này đẹp đẽ mà thâm thúy, giữa hai đầu lông mày lộ ra một tia khí tức lạnh lùng, trong mắt lóe lên quang mang thông minh nhạy bén.

Gã đang ngồi ngay ngắn trên ghế, ưu nhã thưởng thức một chén trà thơm ngát, lại tinh tế thưởng thức mùi hương thoang thoảng của lá trà.

Hương trà tản ra bốn phía, mỹ nhân càng thêm say đắm lòng người...

Tả Trung Tú thoáng hồi tưởng lại vị Chiêu Nghi của Diệu Âm Các vừa được gặp gỡ ban ngày, dung mạo và khí chất của nàng quá diễm lệ, động lòng người, giọng nói của nàng giống như âm thanh của tự nhiên, khiến người khác không nhịn được mà trầm mê trong đó.

Gã không khỏi mong đợi đến thời khắc gặp lại nàng, hi vọng có thể hiểu rõ thế giới nội tâm của nàng hơn.

Rất nhanh, một tên thuộc hạ đã tiến vào trong phòng báo cáo tin tức.

Tả Trung Tú dò hỏi: "Tình hình sao rồi?"

Tên thuộc hạ kia quỳ một gối xuống đất báo cáo: "Hạ cô nương đã vào ở Thanh Vân lâu, ngụ trong một gian phòng thượng hạng, chỉ có điều..."

"Chỉ có điều gì?" Tả Trung Tú trầm giọng hỏi.

Tên thuộc hạ kia lộ vẻ mặt khó xử nói: "Chỉ có điều nàng ở cùng một vị nam tử."

Nói đến đây, tên thuộc hạ kia đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ nghênh đón một cơn phẫn nộ như bão tố của Tả Trung Tú, nhưng không ngờ, Tả Trung Tú nghe vậy, lại nặn ra một nụ cười nói: "Nam tử kia là huynh trưởng của nàng."

Thuộc hạ: "..."

Trương Tiểu Sơn vốn là thuộc hạ, nghe chủ nhân của mình nói vậy, chỉ có thể cứng rắn nuốt những gì bản thân nghe được khi ở bên ngoài cửa sổ, rình mò hai người bọn họ vừa tắm uyên ương vừa tằng tịu với nhau, vào trong bụng.

Đường chủ Tả Trung Tú vốn là một người hỉ nộ vô thường, giết người như ngóe, hầu hạ một vị chủ nhân như vậy, chẳng khác nào đi chung đường với hổ, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

Để sống được lâu dài, Trương Tiểu Sơn hiểu bản thân phải luôn luôn quan sát tình huống, phải hành sự tùy theo hoàn cảnh. Dù trên phương diện năng lực tình báo, có thể gã không bằng những người khác, nhưng trên phương diện nhìn mặt đoán ý này, gã tự tin mình tuyệt đối là số một.

Rõ ràng là Tả Trung Tú này có ý với vị Hạ cô nương kia. Ngay khi nắm được tin tức này, Trương Tiểu Sơn cũng biết, tốt nhất là mình không nên nhiều chuyện, cứ im lặng, hỏi gì đáp nấy là được, đừng gây chuyện thị phi.

Bởi vậy, gã khôn khéo lựa chọn im lặng, không đề cập đến chuyện mình đã nghe được bên ngoài cửa sổ nữa.

Tả Trung Tú mỉm cười nói: "Nếu Hạ cô nương có bất cứ nhu cầu gì, các ngươi cứ thỏa mãn nàng trước. Nếu không thể thỏa mãn ngay, phải nhanh chóng báo lại cho ta biết."

Trương Tiểu Sơn cung kính trả lời: "Thuộc hạ tuân mệnh."

...

Hôm sau, Trương Tiểu Sơn chủ động đi vào Thanh Vân lâu, gặp được Hạ Nhược Tuyết và Lý Thủy Đạo.

"Hạ cô nương, đã liên hệ với Luyện Đan đường bên kia rồi, ngài cứ trực tiếp qua bên đó là xong." Trương Tiểu Sơn mỉm cười nói.

Hạ Nhược Tuyết cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi. Mặt khác, ta còn muốn gửi một phong thư."

Trương Tiểu Sơn trả lời: "Đường chủ đã dặn dò, Hạ cô nương có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói ra."

Hạ Nhược Tuyết cười nói: "Vậy xin đa tạ, ta dẫn theo huynh trưởng của mình đến Luyện Đan thất trước, sau đó lại đi gửi thư."

"Có thể, nhưng buổi tối, đường chủ đã mời Hạ cô nương đi giám định và thưởng thức món trọng bảo của Ngân Tuyết thành, mong Hạ cô nương có mặt." Trương Tiểu Sơn nhắc nhở.

Hạ Nhược Tuyết mỉm cười gật đầu.

Một lát sau...

"Hạ cô nương, Lý đạo hữu, nơi này chính là Luyện Đan đường." Trương Tiểu Sơn chỉ vào tòa kiến trúc trước mắt nói.

Tòa kiến trúc trước mắt đang rộng mở cửa, ngay chính giữa gian đại sảnh, có đặt một cái lò luyện đan cực lớn.

Hạ Nhược Tuyết và Lý Thủy Đạo theo Trương Tiểu Sơn tiến vào Luyện Đan đường, mùi dược hương nồng đậm lập tức phả vào trong mặt, làm người ta thần thanh khí sảng.

"Trương chấp sự! Hạ cô nương, còn vị này là?" Một chưởng quầy đi ra, gặp người liền chào hỏi, nhưng đối phương lại có chút lạ lẫm với Lý Thủy Đạo, dù sao Trương chấp sự cũng không nói rõ về người này.

Trương Tiểu Sơn lập tức mở miệng giới thiệu: "Vị này là Lý đạo hữu, chính là... Huynh trưởng của Hạ cô nương."

"Hai vị mau mời vào! Địa Hỏa thất đã chuẩn bị xong rồi." Chưởng quầy của Luyện Đan đường cũng không hỏi gì thêm đã nhiệt tình dẫn bọn họ tới một gian Luyện Đan phòng rộng rãi sáng ngời.

Trong phòng có đặt đủ các loại dụng cụ luyện đan, từ Luyện Đan lô đến Nghiên Ma khí chuyên dùng để nghiền dược liệu, mỗi một kiện đều được sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn trên các vị trí được chỉ định.

Trên khí cụ lóe lên một tia linh quang yếu ớt, tản ra mùi dược hương nhàn nhạt.

Lý Thủy Đạo cẩn thận quan sát Luyện Đan phòng một phen, ánh mắt hắn lần lượt dừng lại trên mỗi bộ khí cụ một thoáng, cuối cùng mới hài lòng gật gật đầu.

Chưởng quầy vừa cười vừa nói: "Muốn sử dụng nơi này trong vòng một năm cần phải bỏ ra một ngàn linh thạch, nhưng nể tình người quen giới thiệu, chúng ta chỉ thu của các vị ba trăm linh thạch thôi."

Bình Luận (0)
Comment