Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 621 - Chương 621: Dược Sư Linh Hỏa!

Chương 621: Dược Sư Linh Hỏa! Chương 621: Dược Sư Linh Hỏa!

-Nguồn-tại-truyện-y-y.pro-

Lại nghe người chủ trì tiếp tục giới thiệu: "Khi vận dụng luồng Dược Sư Linh Hỏa này có thể dễ dàng thu thập dược tính của tất cả các loại linh dược trong thiên hạ. Nó chính là đỉnh cấp linh hỏa dùng để luyện đan, vượt qua tất cả các loại dị hỏa trên thế gian. Ngoài ra, Dược Sư Linh Hỏa này vẫn còn một điểm thần dị khác."

"Là điểm thần dị gì?" Một tu sĩ tò mò hỏi.

"Chư vị đạo hữu, bởi vì trăm nghe không bằng một thấy, ngày hôm nay, chúng ta sẽ để cho mọi người được chứng kiến một chút uy lực của Dược Sư Linh Hỏa."

Nói đến đây, người chủ trì kia lập tức móc từ trong túi trữ vật ra một khối hỏa linh thạch, trực tiếp ném vào trong Bát Quái Luyện Đan Lô, lại dùng sức vỗ vào Luyện Đan lô một cái.

Chỉ trong chớp mắt, một ngọn lửa màu xanh đen đã bay từ trong lò luyện đan lên, tựa như một sinh vật sống đang nhảy múa. Ngọn lửa này không giống với hỏa diễm bình thường, nó tản ra nhiệt độ rất nhu hòa, làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn kỳ cảnh trước mắt, trên mặt vừa lộ vẻ khiếp sợ lại có chút tham lam.

Dù sao nó cũng là linh hỏa, là một món bảo vật thế gian khó gặp.

Người chủ trì mỉm cười nói: "Luồng Dược Sư Linh Hỏa này chính là bảo vật độc nhất vô nhị trong thiên hạ, có thể tinh luyện dược tính của bất cứ loại dược liệu nào. Hơn nữa, nếu chư vị đạo hữu dùng dược quá độ, khiến cho dược tính tích tụ trong cơ thể, không thể thuận lợi hấp thu, thậm chí còn tích súc đến trình độ biến thành ứ độc, chỉ cần dùng Dược Sư Linh Hỏa tới tẩy luyện toàn thân, là có thể loại trừ toàn bộ dược tính vốn lắng lại bên trong cơ thể. Thậm chí chỉ cần tới gần linh hỏa, cũng có thể hóa giải được loại dược tính ứ đọng kia."

"Ha ha ha ha... Vị đạo hữu này thật biết nói đùa, đan dược đâu phải kẹo đậu phộng, người nào sẽ ăn đan dược nhiều đến mức dược tính ứ đọng trong cơ thể, thậm chí còn hình thành ứ độc chứ?" Một gã tu sĩ cười lớn nói.

Người chủ trì chỉ cười nhạt một tiếng, lại tiếp tục nói: "Ở thời điểm hiện tại, có thể trong người các vị không có ứ độc thành tai họa, nhưng trải qua hàng năm trường kỳ phục dụng dược vật, bên trong kinh mạch hoặc ít hoặc nhiều vẫn tồn tại một chút dược độc còn lưu lại, nếu để nó lắng đọng trong cơ thể dài ngày, khó tránh khỏi tình huống ứ đọng thành tật, cuối cùng biến thành tai họa. Nhưng dưới ảnh hưởng của Dược Sư Linh Hỏa, dù rất nhỏ bé không thể nhận ra, nó cũng có thể xóa bỏ toàn bộ phần độc tố còn sót lại của dược tính trong cơ thể, từ đó tinh lọc kinh mạch, mang đến chỗ tốt khó có thể nói rõ thành lời."

Hạ Nhược Tuyết nghe đến đó, trong lòng vô cùng kính nể lời tiên đoán của Lý Thủy Đạo.

Quả nhiên… "Dược Sư Linh Hỏa" này chính là cạm bẫy nhằm vào "Long Cốt Thái Tuế".

Nếu tu sĩ có được "Long Cốt Thái Tuế", tất sẽ cắt lát phục dụng, làm cho tu vi pháp lực của mình nhanh chóng tăng trưởng. Nhưng loại "thuốc đại bổ" này, ăn một mảnh hai miếng thì thôi, một khi ăn nhiều, khẳng định là cơ thể sẽ không tiêu hóa được toàn bộ dược tính, sẽ dẫn đến ứ đọng trong cơ thể thành độc. Độc tính tích tụ trong cơ thể sẽ trở thành một mối họa lớn vô cùng, chỉ sợ một thân tu vi cũng rơi vào tình trạng trì trệ không tiến.

"Hạ cô nương, chúng ta cũng tới gần một chút đi." Tả Trung Tú mỉm cười nói.

Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu, lập tức đi theo đội ngũ tu sĩ tiến lên đài cao.

Nhóm tu sĩ đến đây dự lễ giám bảo đều xếp thành đội ngũ, lần lượt và cẩn thận tới gần Dược Sư Linh Hỏa theo thứ tự.

Ở thời điểm Hạ Nhược Tuyết tới gần Bát Quái Luyện Đan Lô, ngọn lửa màu xanh đen kia lập tức chiếu rọi khuôn mặt trắng nõn của nàng, đồng thời một luồng năng lượng ấm áp cũng lan tới, bao quanh thân thể. Dường như khí huyết của nàng cũng được nó chữa trị, ngay cả "Tuyền Cơ huyết độc" trong cơ thể cũng chịu một chút ảnh hưởng của thứ này.

Sau khi quá trình giám bảo kết thúc, Tả Trung Tú tự mình tiễn Hạ Nhược Tuyết rời đi.

"Hạ cô nương, ngươi cảm thấy Dược Sư Linh Hỏa này như thế nào?" Tả Trung Tú chủ động gợi chuyện.

Hạ Nhược Tuyết quay đầu, nhìn Tả Trung Tú mỉm cười nói: "Đúng là một món trọng bảo thế gian hiếm thấy."

"Hạ cô nương, không biết ngươi sẽ ở lại nơi này bao lâu?"

"Ít nhất là một năm, nhiều nhất là ba năm." Hạ Nhược Tuyết suy tư một lát rồi nói.

"Thời gian dài như vậy, Hạ cô nương muốn làm chuyện gì?" Tả Trung Tú tò mò hỏi.

"Tĩnh tọa tu luyện, giao hữu luận đạo." Hạ Nhược Tuyết mỉm cười đáp.

"Nếu Hạ cô nương không có việc gì để làm, cũng có thể dựa theo quy củ của Ám môn, tạm thời ở lại U Ảnh đường chúng ta. Lấy thân phận Diệu Âm các Chiêu Nghi của Hạ cô nương, chắc chắn đủ tư cách tới đảm nhiệm chức vụ phó đường chủ của U Ảnh đường." Tả Trung Tú nhiệt tình mời mọc.

Hạ Nhược Tuyết có chút sửng sốt, Tả Trung Tú này đưa ra lời mời như vậy là quá mức nhiệt tình, hay có mưu đồ gì khác?

Nhưng không cần biết thế nào, Hạ Nhược Tuyết cũng là Chiêu Nghi rồi, còn lịch luyện bên cạnh Lý Thủy Đạo rất lâu, tâm tính càng trở nên cẩn thận hơn. Bởi vậy đối với loại lợi ích đột nhiên rơi từ trên trời xuống này, nàng luôn có chút kháng cự theo bản năng.

Hạ Nhược Tuyết nghe xong lời đề nghị của Tả Trung Tú, lại dứt khoát mở miệng từ chối: "Tả đường chủ, ta cảm tạ ngươi đã tán thành với năng lực của ta, nhưng ta chỉ tạm trú ở đây thôi, không có ý định tham dự vào sự vụ của U Ảnh đường. Đương nhiên, nếu U Ảnh đường có nhiệm vụ sát thủ, ta vẫn có thể làm theo quy củ của Ám môn."

"Hạ cô nương thích giết người ư?" Tả Trung Tú tò mò dò hỏi.

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: "Thân là sát thủ của Ám môn, chỉ có thể ăn chén cơm này thôi."

Tại thời điểm hai người chia tay, Hạ Nhược Tuyết mỉm cười nói: "Thanh Vân lâu ở ngay phía trước, Tả đạo hữu không cần đưa tiễn nữa."

"Rốt cuộc Hạ cô nương và Lý Thủy Đạo kia có quan hệ gì?" Tả Trung Tú không nhịn được mở miệng hỏi.

Hạ Nhược Tuyết cười nhạt một tiếng: "Chúng ta là đạo lữ."

"Vậy sao?" Tả Trung Tú miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Sau khi Hạ Nhược Tuyết rời đi, nụ cười trên mặt gã lập tức trở nên vặn vẹo mà tràn ngập oán hận.

Bình Luận (0)
Comment