"A!" Tả Trung Tú phát ra tiếng kêu đầy đau đớn, sắc mặt nhanh chóng biến thành tái nhợt, rốt cuộc gã cũng không nhịn được nữa, dạ dày sôi lên…
"Ọe!" Gã quỳ hai đầu gối xuống đất, bắt đầu nôn mửa kịch liệt. Những thứ bị phun ra có mùi tanh hôi vô cùng, thậm chí còn mang theo một chút mảnh vỡ của tim gan tỳ phổi...
Lý Thủy Đạo lạnh nhạt liếc nhìn đối phương một cái, đã biết khí số của người này tận rồi, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đã trúng độc đến thối nát, trực tiếp hóa thành một đống thịt nhão, bị phun ra từ trong miệng.
Thần tiên khó cứu!
"Đừng làm tổn thương đường chủ của ta!" Hạ Nhược Tuyết lộ vẻ mặt phẫn nộ vô cùng. Sau đó, nàng trực tiếp hóa thành một luồng độn quang màu máu, lao đến đánh nhau với Lý Thủy Đạo ngay giữa không trung.
Hạ Nhược Tuyết cầm trong tay một thanh Bạch Cốt Huyết Ma đao, giống như một con Bạch Cốt Huyết Long điên cuồng bay lượn trên trời, huyết quang chiếu rọi nửa thiên địa, khí thế kinh người!
Bóng dáng hai người đan xen vào nhau, thế công như nước thủy triều.
Ai nấy đều đánh ra những đòn công kích có uy lực vô cùng cường đại, mỗi một lần giao phong đều có thể đánh ra tiếng nổ vang như sấm, truyền khắp sơn cốc.
Dù thanh thế rất lớn nhưng chiêu nào chiêu nấy đều là hư chiêu, đánh thẳng vào khoảng không.
"Không cần diễn kịch nữa, bây giờ nàng lập tức trở về Thiên Trì phường, tránh đầu sóng ngọn gió đi." Lý Thủy Đạo vừa xuất chiêu, vừa lạnh lùng nói. Tuy giọng nói của hắn cực kỳ lạnh nhạt, nhưng nỗi lo lắng trong mắt lại không cách nào che giấu được.
"Ta không thể đi." Hạ Nhược Tuyết khẽ lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia kiên định.
"Tại sao? Giết người liền đi, tránh bị đổ vạ." Lý Thủy Đạo chau mày, lại một lần nữa vung kiếm tấn công.
"Nếu ta thoát đi, chàng sẽ bị liên lụy." Thân hình Hạ Nhược Tuyết chợt lóe, dễ dàng tránh thoát một kiếm này.
"Sẽ không! Hiện giờ chưởng môn của Vân Mãng kiếm phái đang che chở cho ta." Lý Thủy Đạo lại vung kiếm đánh tới.
"Chẳng lẽ chưởng môn còn lớn hơn Vô Tướng Chân Quân?"
"Cái gì?"
"Phu quân, chàng có nghĩ tới tình huống này hay không? Đó là một khi ta chạy trốn, bọn họ sẽ cho rằng ta thật sự cầm Long Cốt Thái Tuế đi rồi!" Hạ Nhược Tuyết vừa né tránh công kích vừa nói.
"Chuyện này!" Lý Thủy Đạo vừa nghe xong đã biến sắc, trường kiếm trong tay lập tức hóa thành một luồng sáng màu lam, lần nữa đánh về phía Hạ Nhược Tuyết. Trong mắt hắn lóe lên một tia giằng co và mâu thuẫn.
"Ta không thể chạy được! Một khi ta chạy, mới thật sự là gánh tội thay! Phu quân, chàng cũng sẽ bị liên lụy vào chuyện này." Thân hình Hạ Nhược Tuyết linh hoạt như gió, trực tiếp xuyên thẳng qua công kích của Lý Thủy Đạo, tự nhiên như không.
"Phu quân, chẳng lẽ chàng đã quên lời chàng từng nói rồi sao? Bây giờ chúng ta là sói, nhất định phải xây dựng thế lực của mình, mới có thể thu hoạch được tài nguyên tu luyện liên miên bất tận." Hạ Nhược Tuyết lại bay vòng qua, né tránh công kích, đôi mắt nhìn thẳng vào Lý Thủy Đạo, trong giọng nói của nàng tràn đầy sức thuyết phục.
"Nàng lưu lại nơi này, sẽ dựa vào cái gì để xây dựng thế lực của mình?" Lý Thủy Đạo lại vung kiếm tấn công, trong mắt hắn lóe lên vẻ nghi hoặc.
"Dựa vào chuyện hắn từng công khai nói ta là bình thê của hắn." Hạ Nhược Tuyết mỉm cười, giờ khắc này, vẻ mặt của nàng cực kỳ giảo hoạt, hệt như một con hồ ly.
"Quá mạo hiểm!" Lý Thủy Đạo lại vung trường kiếm lên, thân hình khẽ động, chỉ trong nháy mắt đã đi xa, rồi cứ như vậy mà thoát đi...
Trải qua một phen chiến đấu kinh tâm động phách, Hạ Nhược Tuyết đã thành công đánh bại được Lý Thủy Đạo.
Đáng tiếc, công pháp của người này cao tuyệt, đã bỏ trốn mất dạng rồi...
Nàng lại một lần nữa, quay trở về hẻm núi.
"Hạ nương tử, đường chủ … ngài ấy chết rồi!" Vừa nhìn thấy nàng trở lại, những tiểu tu Thông Linh cảnh kia lập tức khóc ầm lên. Giọng nói của bọn họ tràn ngập bi thương và hoảng sợ.
Hai mắt Hạ Nhược Tuyết cũng long lanh ngấn lệ, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, nàng quỳ gối trước thi thể của Tả Trung Tú, khóc lóc nói: "Đường chủ đại nhân, ngài chết thật thảm mà!"
Phải biết rằng, Tả Trung Tú này có một chính thất, cùng với năm thiếp thất, ba nhi tử, bốn nữ nhi. Trong những nữ nhân này, ngoại trừ chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, tam thư lục sính [1], nhập gia môn.
Những thiếp thất khác đều không được tổ chức bất cứ nghi thức hôn lễ nào, nhiều nhất chỉ là mời thân bằng hảo hữu tới ăn một bữa cơm mà thôi. Nếu không phải phu thê nguyên phối, gần như không cần tổ chức bất cứ lễ nghi gì, cũng không cần phải đăng ký ở quan phủ.
Tuy thân phận của bình thê cao hơn thiếp thất, nhưng vẫn thấp hơn chính thất, có cần cử hành nghi thức hôn lễ hay không, đều phải dựa vào ý nguyện cá nhân.
Tả Trung Tú từng nhiều lần công khai nói Hạ Nhược Tuyết là bình thê của gã ở trước mặt nhiều người, tuy danh phận này làm Hạ Nhược Tuyết không vui, nhưng sau khi gã chết, nó lại là thứ vô cùng hữu ích cho Hạ Nhược Tuyết trong quá trình tranh đoạt lợi ích.
Nàng rất có hứng thú với thế lực U Ảnh đường này, đây cũng là nguyên nhân khiến nàng không ra mặt phản bác dù Tả Trung Tú đã nhiều lần công khai tuyên bố nàng là bình thê của gã.
Hiện tại, nàng vừa lấy đi chiến lợi phẩm đầu tiên của mình, đó chính là túi trữ vật của Tả Trung Tú.
Nhưng chưa chắc Hạ Nhược Tuyết đã được quyền nắm thứ này trong tay, dù sao Tả Trung Tú vẫn còn một vị huynh trưởng tên là Tả Trung Lương.
Tả Trung Lương là thành chủ Ngân Tuyết thành, tu vi đã đến Dung Linh cảnh hậu kỳ, cũng là người phát ngôn của cả Ngân Tuyết thành.
Đương nhiên, gã còn chưa phải tu sĩ mạnh nhất Ngân Tuyết thành, bởi vì người mạnh nhất ở nơi này chính là lão tổ của Vân Mãng kiếm phái đang muốn thả mồi câu cá kia.
Theo nàng dự đoán, vị lão tổ này ít nhất cũng phải là tam giai Nạp Hư cảnh, thậm chí còn có thể là Vô Tướng Chân Quân.
Chính vì có người này tồn tại, nên Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết muốn giết một người, lại phải cẩn thận từng li từng tí như thế.
-----------------apptruyen--
[1] : tam thư ở đây chỉ thiệp mời, văn kiện về nghi thức và thủ tục đón chào, lục sính ở đây chỉ sáu loại lễ pháp, bao gồm đưa quà, ăn hỏi, nạp tài, nhận lời, chọn ngày, rước dâu.