Tu vi của Lý Thủy Đạo đang nhanh chóng tăng lên, mỗi lần luyện hóa đan dược, hắn đều cảm nhận được pháp lực trong cơ thể đang tăng trưởng.
Ở thời điểm hiện tại, khi hắn xuất thủ, băng sương hàn khí đã sắc bén hơn rất nhiều, phảng phất như có thể đông cứng cả không khí xung quanh thành tường băng.
Hắn đắm chìm trong tu luyện, dường như đã hoàn toàn quên mất bản thân.
Lại nói, tuy phát triển thế lực, thu hoạch tài nguyên tu luyện rất quan trọng, nhưng triệt để tiêu hóa hấp thu tài nguyên tu luyện, biến chúng thành thực lực của bản thân lại càng quan trọng hơn.
Tuyệt đối không thể lẫn lộn đầu đuôi!
Chung quy lại, mục đích cuối cùng của quá trình phát triển thế lực chính là gia tăng tu vi, mà không phải gia tăng tu vi để phát triển thế lực.
Thế lực vốn là vật bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ, chỉ mỗi tu vi mới là của mình.
Đương nhiên cũng không phải Lý Thủy Đạo hoàn toàn không để ý tới chuyện bên ngoài, ngoại trừ tu luyện, trong lúc nhàn rỗi, hắn cũng lắng nghe tu sĩ của U Ảnh đường và tu sĩ của Vân Mãng kiếm phái tới báo cáo tình hình, dựa vào đó để hiểu rõ mọi động thái bên ngoài.
Thiên Bằng sơn trang đã bị tiêu diệt!
Toàn bộ chi nhánh đều bị nhốt tận rễ. Thông qua những tin tức do nhóm tu sĩ kia báo lại, hắn đã biết được khá nhiều về tình cảnh của đám tu sĩ Thiên Bằng sơn trang sau khi bị bắt.
Qua hành động lần này, gần như toàn bộ gián điệp được Ngũ Độc môn cài vào trong Vân Mãng kiếm phái đều bị quét sạch không còn một mảnh...
Ở thời điểm hiện giờ, cả Lam gia lẫn Đinh gia đều không thể liên hệ được với Lý Thủy Đạo, thậm chí bọn họ còn không thể xác định được hắn đã chết hay chưa.
Bọn họ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào ba năm sau, Lý Thủy Đạo có thể tự mình trở về.
Hiện tại, tâm cảnh của Lý Thủy Đạo đã trở nên tĩnh lặng như mặt nước, dù thế sự có thay đổi như thế nào, dù những thế lực bên ngoài có phân tranh ra sao, thì trước khi tu vi đột phá, hắn sẽ không tham dự vào.
Ngày thường chỉ thông qua quan sát và lắng nghe để hiểu biết mọi chuyện, ngược lại, hết thảy mọi suy nghĩ trong đầu hắn đều trong như gương sáng...
Ánh trăng như bạc, chiếu rọi xuống đỉnh Luyện Đan phòng.
Có một con cóc nhỏ màu trong suốt đang nằm sấp trên mái hiên. Làn da của nó trong suốt long lanh, tựa như có thể xuyên qua người nó mà nhìn thấy toàn bộ thế giới.
Thân thể nó khe khẽ nhấp nhô, tiếng oa oa vang vọng trời đêm lại tạo thành một loại hô ứng kỳ diệu với ánh trăng treo giữa hư không thăm thẳm.
Lý Thủy Đạo đang ngồi bên cạnh con cóc nhỏ này, hắn cũng đang tu luyện.
Hô hấp của hắn tương ứng với ánh trăng trên trời, phảng phất như đang tuân theo một loại tiết tấu thần bí nào đó.
Giờ phút này, hắn đang chìm sâu trong quá trình tu luyện thức thứ năm của 《 Tiên Thiềm Khí 》, tên là "Thiềm Minh Thôi Nguyệt".
《 Tiên Thiềm Khí 》 vốn là công pháp hạch tâm của hắn, cũng là thân chính của cây tu vi, là căn cơ cho hết thảy mọi công pháp khác.
Tới tận bây giờ, rốt cuộc hắn cũng bắt đầu tu luyện thức thứ năm rồi, dấu hiệu này cho thấy khả năng điều khiển Thái Âm của hắn đã đạt tới một độ cao mới.
Khi "Thiềm Minh Thôi Nguyệt" đại thành, hắn sẽ hoàn toàn nắm giữ Thái Âm.
Ở thời điểm đó, quyển thượng Thái Âm Thiên của《 Tiên Thiềm Khí 》 sẽ hoàn toàn đại thành, hắn cũng sẽ đột phá nhị giai, bước vào Nạp Hư cảnh.
Đột nhiên một luồng độn quang màu máu xuất hiện ngay giữa bầu trời đêm, đang nhanh chóng tiếp cận nơi này.
Độn quang thu lại, người bên trong chính là Hạ Nhược Tuyết đang mặc áo lót màu đen. Ánh mắt nàng có chút u buồn, trên mặt lại có thêm rất nhiều phiền não, mặ cho mái tóc đen tung bay theo gió, nàng cứ lẳng lặng đứng sừng sững giữa bầu trời đêm, yên tĩnh chờ đợi, mãi cho đến khi Lý Thủy Đạo hoàn thành quá trình tu luyện.
Lý Thủy Đạo nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hạ Lạc Tuyết chau mày, như có chút bối rối nói: "Ngày mai là ngày đưa tang của Tả Trung Tú, sáu nữ nhân bao gồm với một đám hài tử của hắn, sẽ liên hợp lại muốn tìm ta gây phiền toái, chuyện này làm ta cảm thấy khá là lúng túng."
Lý Thủy Đạo cười nhạt một tiếng: "Rất đơn giản, cứ buông tay đánh một trận với các nàng là được. Nếu có người không phục, nàng lập tức đánh trọng thương bọn họ, đã đánh trọng thương vẫn không phục thì giết chết tại chỗ, luyện thành huyết thực, bổ sung tu vi."
Hạ Lạc Tuyết nhíu mày nói: "Làm như vậy không tốt lắm đâu... Dù sao, ta cũng chỉ có một người, nếu hoàn toàn trở mặt với gia tộc tu tiên Tả thị kia, bọn họ sẽ đuổi ta rời khỏi U Ảnh đường. Có lẽ đám nữ nhân này chính là quân cờ bọn họ lựa chọn để đối phó với ta."
Lý Thủy Đạo nhìn nàng một cái thật sâu: "Nàng còn chưa biết chỗ dựa thật sự của mình là ai ư?"
Hạ Lạc Tuyết dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Thủy Đạo bắt đầu phân tích: "Thứ mà ngươi chân chính dựa vào chính là thế."
"Thế sao?" Hạ Lạc Tuyết nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, đó là xu thế tất yếu của thời cuộc. Nghe thì tưởng vô hình như trên thực tế, loại thế này cực kỳ mạnh mẽ, nó sẽ trùng trùng điệp điệp tiến theo hướng đã định. Lấy một ví dụ đơn giản, nếu nàng nắm giữ cả âm dương thì sợ gì đám yêu ma quỷ quái..."
Lý Thủy Đạo bắt đầu trợ giúp Hạ Lạc Tuyết phân tích toàn bộ thế cục, hắn cũng chỉ thẳng vào những hành động nàng đã làm sau khi Tả Trung Tú chết, rồi dựa vào đó để nhanh chóng giành được quyền chấp chưởng cả U Ẩn Đường...
Hạ Lạc Tuyết càng nghe càng giật mình tỉnh ngộ.
Trên thực tế nàng cũng cảm thấy chuyện này quá mức thuận lợi, hóa ra bên trong còn có nguyên nhân sâu xa như vậy.
Sau đó, vẻ mê mang trong mắt nàng đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt xinh đẹp lại tràn ngập ý tàn nhẫn.
Quay lại chuyện cũ, sau khi Tả Trung Tú, nguyên phó thành chủ Ngân Tuyết thành, đường chủ U Ảnh đường, ngã xuống, phó đường chủ Hạ Nhược Tuyết trực tiếp ra mặt, điên cuồng tranh quyền đoạt lợi, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã giành được quyền chưởng khống cả U Ảnh đường.
Nàng không chỉ là phó đường chủ, có tu vi cao cường, lại là bình thê được Tả Trung Tú công khai tuyên bố từ khi gã còn sống. Với ngần ấy lý do, những người khác thực sự không tiện đi tranh giành với nàng, bởi vậy thừa dịp Ngân Tuyết thành còn chưa kịp phản ứng, Hạ Nhược Tuyết đã trực tiếp đứng vững gót chân rồi.
-apptruyen-