Một kích này đã dùng tới "Thái Âm Chỉ".
Một đạo chỉ lực mnag theo kịch độc không lỗ hổng nào không xâm nhập được, vô thanh vô tức dung nhập vào trong cơ thể một gã tu sĩ.
Sắc mặt tu sĩ kia đột ngột biến đổi, gã đau đớn ôm chặt lấy bụng mình, sau đó máu huyết toàn thân nghịch lưu, trong miệng phun ra từng vòi máu đen.
"Ngươi là... Ngũ Độc môn..." Trong mắt tu sĩ kia tràn đầy sợ hãi, ngoài miệng lắp bắp nói được vài tiếng, hai mắt đã trợn trắng, lập tức ngất đi.
Lý Thủy Đạo ra tay không chút lưu tình, mỗi khi vung kiếm đều sẽ kéo theo một luồng Thái Âm chỉ lực ẩn chứa kịch độc.
Có thể nói, Thái Âm pháp lực với đặc tính không lỗ hổng nào không xâm nhập được, sẽ mang theo khả năng xuyên thấu cực mạnh, lại thêm thiên phú kịch độc của bản thân Lý Thủy Đạo, chỉ cần thiềm thừ kịch độc trực tiếp tác dụng lên lục phủ ngũ tạng của kẻ địch là có thể dễ dàng giết chết đối phương.
Giờ khắc này, Lý Thủy Đạo giống như Tu La giáng thế, toàn thân đằng đằng sát khí, những nơi hắn đi qua, địch nhân đều thất bại nặng nề.
Bởi vậy mới có tình trạng trước mắt, khi mười mấy tên tu sĩ Dung Linh cảnh vừa đứng vững trận vị, cả đám đã bắt đầu ôm bụng nôn mửa, những thứ phun ra đều là độc huyết tanh hôi vô cùng, thậm chí trong vũng máu này còn mang theo cả mảnh vụn nội tạng của bọn họ.
Ngay sau đó, tất cả đều trợn trắng mắt mà chết đi.
Toàn trường chỉ còn lại một mình Lý Thủy Đạo, hắn tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, để lộ ra hình dáng của mình. Cả đám địch nhân đều đã giết sạch, không cần phải che mặt nữa.
Ban đầu Lý Thủy Đạo muốn lặng yên không một tiếng động chui vào bên trong dò xét, không giết chóc một tên nào trong này, ai ngờ mình lại bị phát hiện, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể vung kiếm xông tới.
Thêm nữa, hắn định dựa vào kiếm kỹ tinh xảo của mình để bức lui những người này, ai ngờ bọn họ lại nhất định phải kết thành kiếm trận.
Đương nhiên Lý Thủy Đạo biết sự lợi hại của Vân Mãng Kiếm Trận, hắn chỉ có thể dùng Thái Âm Chỉ giết sạch bọn họ mà thôi.
Oành! Phía sau cửa cống bằng sắt chợt truyền đến một tiếng vang thật lớn. Vẻ mặt Lý Thủy Đạo lập tức trở nên ngưng trọng, hắn nhìn về phía cửa sắt, vậy mà trong ngực lại cảm nhận được từng hồi tim đập nhanh.
Đằng sau hai tầng cửa cống bằng sắt, Khâu Lan Anh vừa đứng thẳng dậy, nàng vặn vẹo thân thể của mình, dường như rất hài lòng với bộ thể xác này.
Sau đó, nàng đi đến phía trước cửa sắt, hai tay ấn vào cánh cửa trước mặt, trên tay lập tức xuất hiện rất nhiều xúc tu thịt màu đỏ, khiến cho cánh tay của nàng trở nên vừa lớn vừa thô.
Những sợi xúc tu thịt vừa mọc ra trên đầu ngón tay, lập tức cắm vào trong khe cửa sắt. Khâu Lan Anh dùng sức vặn một cái, cánh cửa sắt trước mặt đã bị nàng cứng rắn đẩy ra, sau đó là cánh cửa sắt thứ hai...
Lúc này, giữa Lý Thủy Đạo và Khâu Lan Anh chỉ còn cách một cánh cửa sắt mà thôi...
Sát khí!
Một luồng hung sát chi khí khó có thể nói nên lời, lập tức từ đằng sau cửa sắt truyền đến, phảng phất như bên trong cánh cửa sắt kia đang có một kẻ giết người hung hãn không ai bì được.
Bản thân phải trực tiếp hứng chịu lực trùng kích đến từ luồng sát khí này, kiếm ý của Lý Thủy Đạo lập tức bị kích phát, như Lãnh Nguyệt Hàn Sơn, di thế độc lập [1].
[1] : có thể hiểu di thế độc lập nghĩa là rời bỏ sự trói buộc của thế gian, mang theo một loại ý cảnh siêu phàm thoát tục.
Cánh cửa sắt nặng nề trước người chậm rãi mở ra, có một nữ hài với thân hình nhỏ gầy lặng lẽ bước ra từ không gian bên trong cánh cửa ấy. Nàng còn nhỏ tuổi, chỉ khoảng mười hai, trên người mặc một bộ y phục cũ nát, làn da trắng nõn như ngọc, phảng phất như chưa từng bị trần thế làm bẩn.
Nhưng trên hai tay nàng lại bị quấn quanh bởi vô số những sợi xúc tu thịt màu đỏ tươi, thoạt nhìn vừa khủng bố vừa thần bí.
Hai chân của nàng cũng bị hàng loạt xúc tu bao vây lấy, chúng biến đôi chân của nàng thành một thứ như gốc cây già, có lực bám đất cực mạnh.
Lý Thủy Đạo khẽ nhíu mày, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Tiểu cô nương trước mắt chính là Khâu Lan Anh, người lúc trước từng một lòng muốn bái hắn làm sư phụ, thậm chí sau khi bị từ chối còn không tiếc mạng, trực tiếp nhảy xuống núi tự sát.
Hiện giờ, tuy dung mạo của nữ hài này không thay đổi, nhưng khí chất do nàng thể hiện ra lại hoàn toàn thay đổi, tuyệt đối không cùng một người!
Lý Thủy Đạo nắm chặt Băng Phong Tuyết Vũ Kiếm trong tay, tập trung ánh mắt nhìn thẳng vào thiếu nữ trước mặt, hắn rất muốn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
"Ngươi..." Lý Thủy Đạo vừa định mở miệng, Khâu Lan Anh lại đột nhiên vươn hai tay tới. Chỉ trong nháy mắt, hai tay nàng đã hóa thành lưỡi dao bằng xúc tu thịt sắc bén vô cùng.
Lý Thủy Đạo khẽ híp mắt lại. Mặc cho đối phương tấn công, hắn vẫn đứng yên một chỗ không hề động đậy, nhất động không bằng nhất tĩnh!
Lưỡi đao sắc của Khâu Lan Anh lao đến với tốc độ nhanh như thiểm điện, dường như muốn xé rách cả không khí trên đường nó đi. Nhưng những sợi xúc tu sắc bén này lại không đi về phía Lý Thủy Đạo. Nó trực tiếp cắm vào những bộ thi thể khác đang nằm la liệt trong cổ miếu.
Những bộ thi thể kia từng thuộc về đám cường giả Dung Linh cảnh mới bị Lý Thủy Đạo dùng "Thái Âm Chỉ" đánh chết trước đó.
Đây là … nó đang hấp thu tinh hoa nhục thân của những thi thể kia?
Phải biết rằng, thứ có thể hấp thu tinh hoa huyết nhục tới bồi bổ cho bản thân tuyệt đối là một loại yêu vật hung sát vô cùng...
"Ngươi lại dùng Long Cốt Thái Tuế làm đồng tham?" Lý Thủy Đạo mở miệng hỏi thăm, trong âm điệu thoáng hiện vẻ nghiêm túc.
Khâu Lan Anh nghe vậy, mới mở miệng cười nói: "Ngươi nói ngược rồi."
Giọng nói của Khâu Lan Anh cực kỳ trầm thấp, dù cũng là giọng nữ, nhưng căn bản không có sự non nớt như giọng nói của một tiểu nữ hài, hoàn toàn là một nữ nhân trưởng thành.
Lý Thủy Đạo nghe xong, chợt giật mình tỉnh ngộ: "Đúng vậy, là ngươi chọn Khâu Lan Anh làm đồng tham, không biết các hạ xưng hô như thế nào?"
"Ngươi cứ gọi ta là Thái Tuế Nương Nương."
"Tại hạ Lý Thủy Đạo, hy vọng có thể kết giao bằng hữu với Thái Tuế Nương Nương." Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.
Trong giọng nói của hắn tràn ngập kính ý, đây là sự tôn trọng đối với cường giả.
Lại nói, tu vi đến cảnh giới này, đã sớm không còn là cấp độ hô đánh hô giết nữa rồi. Có thể kết giao bằng hữu, tuyệt đối không gây thù chuốc oán.
-apptruyen-pro-