Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 644 - Chương 644: Báo Thù!

Chương 644: Báo Thù! Chương 644: Báo Thù!

Lý Thủy Đạo lại vươn đầu lưỡi đến, Khâu Lan Anh chủ động nhắm hai mắt lại, mở cái miệng nhỏ nhắn ra.

Long Cốt Thái Tuế không hổ là tứ giai dược liệu, mấu chốt là nó có thể tái sinh...

Đúng là thứ tốt nha.

Lý Thủy Đạo có chút hưng phấn, nước bọt của Khâu Lan Anh có mang theo một chút độc tính rất nhỏ, đây là hậu quả do "Cự Linh Độc Hỏa" tạo thành.

Đối với Lý Thủy Đạo, chút độc tính này cũng tương đương với không có độc, ngược lại dược tính bên trong nước bọt của nàng vô cùng thuần khiết, hệt như uống cam lộ, có thể tẩm bổ pháp lực, nhục thân, kinh mạch, thần thức...

Được rồi, thuốc tuy tốt, nhưng không thể ăn nhiều.

"Ta muốn dẫn ngươi rời khỏi Thiên Bình Xuyên." Lý Thủy Đạo lại nghiêm túc nói.

"Ta... Ta vẫn chưa báo được thù." Vẻ mặt Khâu Lan Anh tràn đầy cừu hận.

"Người kia là ai?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.

"Ta không biết." Khâu Lan Anh lắc đầu: "Ta chỉ biết ngày đó, chính hắn là kẻ hô to bắt đầu. Chỉ cần có thể tìm được những đồng tộc ngày đó đã thông qua thí luyện, chắc chắn có thể nghe ngóng được tin tức về hắn."

Lý Thủy Đạo gật gật đầu nói: "Được, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm hắn báo thù."

"Đa tạ sư tôn." Khâu Lan Anh đỏ mặt nói.

...

Tin đồn về một nguy cơ nào đó đang nhanh chóng lan tràn trong Lưu thị gia tộc.

Nhóm cao tầng của gia tộc đều xuất động, hiển nhiên đã xảy ra một chuyện lớn nào đó cực kỳ ghê gớm rồi.

Dù địa vị của Lưu Hoài Đông trong gia tộc cũng không thấp, nhưng tu vi của gã chỉ vẻn vẹn chỉ là Thông Linh cảnh, căn bản không có tư cách đi hiểu rõ chuyện này.

Gã chỉ có thể cảm nhận được nguy cơ, nhưng lại không biết đến tột cùng nguy cơ ấy là cái gì, và từ đâu mà đến?

Bên người Lưu Hoài Đông có một đám hài tử vừa bước vào tu hành. Bên cạnh mỗi người trong nhóm bọn họ đều dắt theo một con sói băng màu trắng như tuyết. Đó là đồng tham của bọn họ, cũng là đồng bọn của bọn họ.

Không bao lâu sau, những đứa trẻ này sẽ được yêu khí của sói băng tẩm bổ, dần dần có được pháp lực, trở thành tu sĩ Thông Linh cảnh trung kỳ.

Đột nhiên, cửa viện bị đẩy ra, một bóng đen tiến vào.

Đối phương là một nam tử mặc y phục màu đen, che mặt, ánh mắt của hắn tràn đầy lãnh khốc, đáng sợ đến khó có thể nói rõ ra. Ở phía sau hắn, là một nữ hài gần mười hai tuổi. Trong mắt nàng lóe lên một loại quang mang cừu hận gần như điên cuồng.

"Chính là hắn." Nữ hài chỉ vào Lưu Hoài Đông, trực tiếp cất giọng bén nhọn mà chói tai: "Là hắn đã giết huynh trưởng của ta."

Nam tử mặc áo đen Lý Thủy Đạo lạnh nhạt đưa mắt nhìn thoáng qua Lưu Hoài Đông, sau đó lại nhìn về phía nữ hài Khâu Lan Anh: "Đi đi, hãy báo thù đi."

Giọng nói của hắn vô cùng lạnh nhạt, không có lấy một chút cảm tình nào, phảng phất như bản thân đang xua đuổi một con muỗi không quá quan trọng.

Khâu Lan Anh rút một con dao găm từ bên hông ra, lập tức tiến về phía Lưu Hoài Đông từng bước từng bước một. Động tác của nàng không khác gì một phàm nhân.

Trên thực tế, hiện giờ nàng đã có tu vi bất phàm, chẳng qua nàng còn không biết nên vận dụng lực lượng của mình ra sao thôi.

"Hừ! Một kẻ phàm nhân." Trên mặt Lưu Hoài Đông lộ vẻ khinh thường.

Đột nhiên, một bóng đen thật lớn trực tiếp xuất hiện sau lưng Lưu Hoài Đông, đó là một con hàn băng cự lang có hình thể vô cùng to lớn.

Ánh mắt nó lộ vẻ hung ác, bộ lông sói bao phủ cả người đang rung rinh trong gió. Vừa xuất hiện, cự lang đã mở cái miệng to như chậu máu của mình ra, như muốn nuốt chửng cô nương trước mặt.

Nhìn thấy con cự lang này, khuôn mặt Khâu Lan Anh tràn ngập vẻ sợ hãi, nhưng trong nháy mắt sau đó, con cự lang ấy lại nghiêng cổ qua một bên, bắt đầu nôn mửa. Nó phun ra từng vũng máu, thậm chí trong máu còn lẫn cả mảnh vụn nội tạng.

Rất nhanh, đôi mắt cự lang đã trợn trắng, thân hình to lớn của nó lập tức nằm yên một đống dưới đất, không còn động tĩnh nữa.

Lưu Hoài Đông đứng một bên chứng kiến hết thảy những gì vừa xảy ra trước mắt, trên mặt gã tràn đầy khiếp sợ.

Yêu thú đồng tham của gã lại chết rồi?

Nó chết nhanh như vậy, còn thê thảm như thế, chắc chắn đã trúng một loại độc dược vô sắc vô vị nào đó rồi.

Gã lập tức đưa mắt nhìn về phía Khâu Lan Anh, bên trong con ngươi tràn đầy sợ hãi.

"Độc! Độc tu... Ngươi lại là độc tu?" Lưu Hoài Đông run rẩy nói mãi mới thành câu.

Khâu Lan Anh lộ vẻ mặt hung tàn, trực tiếp lao lên, đâm một đao vào bụng Lưu Hoài Đông, điên cuồng nói: "Đây là báo thù cho anh trai ta."

Lưu Hoài Đông chỉ biết đứng yên bất động, trực tiếp bị con dao găm sáng bóng kia đâm vào bụng, cũng không phải gã không muốn né tránh, chỉ vì thân thể gã đã trở nên vô lực, mềm nhũn, căn bản không thể nhúc nhích nổi.

Vị trước mắt là cao nhân, thực lực quá mạnh mẽ, không phải một kẻ như gã có thể ứng phó được.

Lưu Hoài Đông miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hỏi: "Ca ca của ngươi là ai? Hẳn là hiểu lầm rồi."

Gương mặt Khâu Lan Anh càng thêm vặn vẹo nói: "Thí luyện! Đầm lầy, chính ngươi là kẻ đã giẫm ca ca ta một cước, ngươi còn nói Tu Tiên giới mạnh được yếu thua, còn nhớ hay không?"

Nàng nói xong, lập tức rút thanh chủy thủ ra, hung hăng đâm vào: "Đi chết đi!"

"Chết đi!"

Vẻ mặt Khâu Lan Anh đã vặn vẹo đến điên cuồng, nàng liên tục rút đao lại đâm xuống, từng dao từng dao một, máu tươi văng khắp nơi.

Lưu Hoài Đông đã trúng một loại kịch độc tê liệt rất kỳ quái, rõ ràng bị dao đâm vào người nhưng lại không có một chút cảm giác gì, thân thể cũng không động đậy được, nhưng nghĩ đến mỗi dao kia đều đâm trúng vào thân thể mình, da đầu gã lại trở nên tê dại.

Cảm giác sợ hãi trầm trọng bắt đầu truyền đến từ đáy lòng, bụng Lưu Hoài Đông đã bị đâm nát, máu chảy ồ ồ, đôi mắt rơi lệ.

Người là dao thớt, ta là thịt cá.

Bản thân vốn sống trong thế giới tôn sùng luật rừng, cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, vậy mà lại trở thành kẻ yếu…

Rốt cuộc đó là nỗi bi ai lớn đến cỡ nào...

"Không thể nào! Các ngươi đều đã chết đuối trong đầm lầy rồi, làm sao có thể sống sót được..." Lưu Hoài Đông nỉ non một tiếng, trong lòng cực kỳ kinh hãi, không thể tin nổi vào chuyện đang phát sinh trước mắt mình, mãi cho đến khi tầm mắt chìm dần vào hắc ám vĩnh cửu.

-truyện-y-y-

Bình Luận (0)
Comment