"Sư phụ, lúc nào người mới dạy ta tu luyện?" Khâu Lan Anh tràn đầy khát vọng hỏi.
Lý Thủy Đạo cười nhạt một tiếng, nói: "Không phải lúc này ngươi đã tu luyện rồi sao?"
"Ta đã tu luyện rồi?" Khâu Lan Anh lộ vẻ mặt mờ mịt hỏi.
"Nếu ngươi còn là phàm nhân, e rằng đã sớm chết cóng rồi." Lý Thủy Đạo thản nhiên nói.
Nghe vậy, Khâu Lan Anh có chút sững sờ. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một mảnh gió tuyết hung tàn ngang ngược, nhưng dường như hai người ở trong đó lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Tới lúc này, nàng mới giật mình hiểu ra. Đúng vậy, nàng đã không còn là phàm nhân nữa. Nhưng nàng đã bắt đầu tu luyện từ lúc nào rồi? Tại sao chính nàng lại hoàn toàn không hay biết?
Hai người tiếp tục lướt đi trên núi tuyết, dường như không hề có mục đích...
Đột nhiên, một bóng đen lướt qua, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra nó là một con tuyết ưng.
Tuyết Vực Thần Ưng.
Đây là con chim khổng lồ có thể chở người bên trong Vân Mãng sơn mạch.
Lúc trước, Thiên Bằng sơn trang vốn là nơi chuyên môn bồi dưỡng loại Tuyết Vực Thần Ưng này, đáng tiếc hôm nay nơi đó đã bị tiêu diệt rồi. Từ hơn một năm trước, trang chủ Lang Chiêm Bằng của Thiên Bằng sơn trang đã bị cao tầng của Vân Mãng kiếm phái thi triển Sưu Hồn Thuật, không chết cũng trở thành kẻ ngu...
Trên con Tuyết Vực Thần Ưng kia có người, hơn nữa người ở trên đó còn cẩn thận quan sát Lý Thủy Đạo và Khâu Lan Anh bên dưới.
Lý Thủy Đạo lật tay, lập tức cầm lấy thanh Băng Phong Tuyết Vũ Kiếm, nhưng hắn lại không vội ra tay. Con chim ưng ấy bay quá cao, với khoảng cách này, kể cả Thái Âm Chỉ lẫn Băng Tuyết kiếm khí đều không thể đụng tới được.
Con hùng ưng xoay hai vòng trên không trung, sau đó giương cánh rời đi, tốc độ rời đi còn nhanh hơn lúc bay đến.
Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn theo con Tuyết Vực Thần Ưng nọ dần dần bay xa, trong miệng khẽ lẩm bẩm tự nói: "Bão tuyết sắp tới rồi."
"Không phải chúng ta đang đi trong bão tuyết sao?" Khâu Lan Anh kỳ quái hỏi.
Lý Thủy Đạo lập tức kéo Khâu Lan Anh qua một bên, vươn đầu lưỡi ra. Khâu Lan Anh ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, mở cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Ô ô ô...
Dường như gió tuyết chung quanh đã ngừng rơi. Có vài con Tuyết Vực Thần Ưng trắng như tuyết đang bay nhanh đến, cầm đầu là một con hùng ưng song đồng có hình thể cực kỳ to lớn, trên thân lóe sáng kim quang.
Là yêu thú nhị giai đỉnh phong, Kim Mục Thần Điêu!
Một tu sĩ khôi ngô đang ngồi trên lưng hùng ưng, trực tiếp phi thân xuống. Người này chính là Phạm Diễn Tông, cao thủ Thiên Bảng của Vân Mãng kiếm phái. Gã dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Lý Thủy Đạo cùng với một cô nương mười hai tuổi đang được hắn ôm trong ngực.
"Ngươi chính là độc tu của Hắc sơn?" Phạm Diễn Tông nghiêm khắc quát hỏi.
Lý Thủy Đạo không trả lời, ngay cả cái đầu cũng không thèm ngẩng lên một cái, hắn vẫn đang chuyên chú nuốt lấy nước miếng của Khâu Lan Anh, như đang thưởng thức một món ngon mỹ vị nào đó.
Thà giết nhầm chứ không bỏ sót!
Trong mắt Phạm Diễn Tông lóe lên vẻ tàn khốc, bàn tay cầm Thương Lôi Kiếm, lôi mang trực tiếp chớp động trên thân kiếm, một kích này đánh ra chính là thiên lôi cuồn cuộn giáng xuống.
"Vân Lôi Kiếm!" Phạm Diễn Tông đã ra tay.
Chỉ thấy một luồng lôi điện màu đỏ trắng cực kỳ khủng bố, đột ngột giáng xuống từ trên trời, thanh thế to lớn, không khác gì thiên lôi cuồn cuộn.
Lý Thủy Đạo dùng một tay ôm lấy Khâu Lan Anh, tay còn lại vung lên ngăn cản. Băng Phong Tuyết Vũ Kiếm cắm xuống băng nguyên, chỉ trong trong nháy mắt, băng tuyết đã bao trùm lên hai người, kết thành một quả cầu tuyết hùng hồn, nặng trịch.
Ầm ầm ầm...
Quả cầu tuyết bị tia chớp màu đỏ trắng kia phá hủy, lại lập tức hóa thành vô số bông tuyết bay đầy trời.
Băng Phong Tuyết Vũ Kiếm rời tay.
Phi Tuyết Loạn Vũ.
Người kiếm chia lìa vốn là một chiêu Ngự Kiếm Thuật cơ bản nhất.
Thanh trường kiếm bay giữa không trung, uyển chuyển múa cùng băng tuyết, đột nhiên gió tuyết bốn phía trực tiếp hóa thành những lưỡi đao sắc bén băng lãnh, từ bốn phương tám hướng, chém thẳng về phía Phạm Diễn Tông.
"Hừ!" Cây đại kiếm trên tay Phạm Diễn Tông vẽ thành hình tròn, kiếm khí tròn trịa như tấm khiên lớn, ngăn cản toàn bộ gió tuyết bên ngoài, trong khi ánh mắt gã lại sắc bén như đao, đang miệt mài đi tìm bóng dáng kẻ địch trong mưa tuyết.
Đột nhiên, một bóng người bổ nhào đến, chính là Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo bay đến giữa không trung, hai tay liên tục điểm chỉ, dường như mỗi một chỉ đều không mang theo bất cứ uy lực gì, có cảm giác như hắn chỉ đang điểm vu vơ vào không khí thôi, nhưng từng luồng chỉ lực quỷ dị ấy lại có thể dễ dàng xuyên thấu tầng phòng ngự bằng kiếm khí của Phạm Diễn Tông, thậm chí còn dư lực để đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng của gã.
Thái Âm Chỉ!
Thủy ngân trút xuống đất, không lỗ hổng nào không vào được.
Phạm Diễn Tông lập tức cảm thấy buồn nôn vô cùng. Không cần phải nghi ngờ, gã đã trúng độc, thậm chí còn có cảm giác muốn phun ra.
Tuy trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nhưng xét cho cùng, tu vi của Phạm Diễn Tông cũng cực kỳ bất phàm, gã lập tức đè xuống cảm giác buồn nôn trong bụng, lại một lần nữa thi triển Vân Lôi Kiếm.
Tia chớp trắng đỏ rạch phá bầu trời, chiếu rọi đôi đồng tử đã biến thành một mảnh trắng bệch của Lý Thủy Đạo.
Đồng thuật của hắn đã hoàn toàn biến mất, chỉ có thể dựa vào cảm giác tới ngăn cản một kiếm này.
Keng!
Chặn được rồi!
Trên thực tế, thanh Băng Phong Tuyết Vũ Kiếm của Lý Thủy Đạo vẫn chưa từng rời khỏi tay hắn, thanh phi kiếm vừa rời tay, đến bay múa trên trời kia, vốn là hư ảnh do pháp lực ngưng tụ lại.
Trước khi chiến đấu, Lý Thủy Đạo vẫn luôn hấp thụ nước bọt của Long Cốt Thái Tuế, khiến cho pháp lực trong cơ thể vô cùng dồi dào. Hắn trực tiếp vận dụng kiếm khí tới điều khiển quá trình ngưng tụ thành phi kiếm này, vậy mà hàng giả lại có thể ngang ngửa với hàng thật, từ đó mới mê hoặc được Phạm Diễn Tông.
Nhưng một đòn Vân Lôi Kiếm ở cự ly gần cũng không dễ ngăn cản như vậy.
Chỉ thấy thanh Thương Lôi Kiếm đen nhánh như một tấm ván cửa, trực tiếp chém vào Băng Phong Tuyết Vũ Kiếm của Lý Thủy Đạo.
Bề mặt thanh phi kiếm Băng Phong Tuyết Vũ ấy lập tức xuất hiện vết rách, Lý Thủy Đạo chỉ có thể dựa vào xúc cảm để đẩy nó rời đi.