Trải qua nhiều năm tu luyện,《 Băng Thiềm Ngạnh Khí Công 》của hắn đã có một chút cải tiến nhỏ nhặt.
Cải tiến ở điểm, ngay khi bị phá công, băng hoàn sẽ nổ tung. Hàn khí càng nặng, uy lực nổ tung của băng hoàn càng lớn.
Một đòn này vốn không phải là tuyệt địa phản kích giáng về phía địch nhân, nó được tạo ra, chỉ đơn thuần là để phòng ngự. Nghĩa là trong quá trình nổ tung, băng hoàn có thể triệt tiêu tổn thương trí mạng.
Trên thế gian này vốn không có phương thức phòng ngự tuyệt đối, và lấy công đối công cũng được coi là mở một lối đi riêng.
Sau khi tái tạo "Băng Thiềm Hộ Giáp", Lý Thủy Đạo lập tức lấy một thanh trường kiếm từ bên hông ra. Kiếm này dài ba thước, thân kiếm như một dòng nước mùa thu, tản ra hàn khí nhàn nhạt. Chuôi kiếm được chế tạo từ Tàng Thanh Mộc, cầm vào trong tay lập tức cảm nhận được một chút xúc cảm lạnh lẽo.
Kiếm này là Không Linh Kiếm, chất liệu phi phàm, sắc bén dị thường, trọng lượng nhẹ hơn Thương Lôi Kiếm không ít.
Lại nói, kiếm pháp của Lý Thủy Đạo thiên hướng nhập tinh nhập vi, coi trọng một chữ xảo, cho nên thanh kiếm này càng thích hợp với hắn hơn.
Lý Thủy Đạo trực tiếp treo Không Linh Kiếm bên hông, lại mở túi trữ vật của Diệp Lộc Uyên ra.
Khi đến cảnh giới của hắn hiện giờ, gần như chẳng có bao nhiêu thứ đủ tư cách lọt vào trong mắt, bởi vậy, lục lọi khắp cái túi trữ vật, cũng chỉ có một thứ làm Lý Thủy Đạo cảm thấy hứng thú.
Đó là một tấm lệnh bài, phía trên lệnh bài có khắc hai chữ—— Tiên Đồ viết theo lối chữ Tiểu Triện cổ.
Hai chữ này lại làm cõi lòng Lý Thủy Đạo chấn động.
Hắn biết, ở chỗ sâu bên trong Ngân Tế thảo nguyên có một tòa Tiên Đồ thành, trong thành lại có một khu bí cảnh tên là Tiên Đồ bí cảnh, tính toán thời gian... chỉ hơn mười năm sau, khu bí cảnh này sẽ được mở ra.
Lý Thủy Đạo cẩn thận vuốt ve tấm lệnh bài nọ, mỗi một chi tiết bên trên lệnh bài đều cực kỳ tinh xảo, phần viền có khắc khá nhiều đường vân phức tạp. Thoạt nhìn, những đường vân này rất giống một loại đồ đằng nào đó, bên trong ẩn chứa lực lượng thần bí khó nói nên lời.
Hắn vẫn nhớ giữa mình và Nam Cung Cầm còn một cái ước hẹn hai mươi năm, hôm nay Hạ Nhược Tuyết đã bị Vô Tướng Chân Quân thu vào trong Hư cảnh, chỉ sợ cả đời cũng khó mà gặp lại.
Hạt châu này cũng nên trả cho Nam Cung Cầm thôi.
Nhìn vật nhớ người, trong lòng khó tránh khỏi thổn thức.
Rốt cuộc Linh Kiếm chân quân kia là tồn tại như thế nào?
Lý Thủy Đạo lại đưa mắt nhìn về phía Khâu Lan Anh đang treo trên cành cây. Nàng là tứ giai linh tài Long Cốt Thái Tuế, còn trực tiếp sinh ra linh trí của bản thân. Có bảo vật này trong tay, chuyện tu vi của hắn leo lên Dung Linh cảnh hậu kỳ đã trở nên thông suốt thuận lợi, nhưng chạy băng băng trên một con đường bằng phẳng.
Nhưng tình cảnh của hắn ở thời điểm hiện giờ, còn chưa thể nói là an toàn...
Ít nhất là những môn phái lớn kia, nếu thật sự muốn tìm kiếm một người, sẽ luôn có biện pháp.
Bí thuật thiên cơ diễn toán...
Lúc trước, khi Lý Thủy Đạo xác nhận vị trí của "Ma Thiên Cương", hắn từng vận dụng "Thiên Cơ Diễn Toán Thuật" của Ám môn.
Xét về bản chất, cái gọi là Thiên Cơ Diễn Toán Thuật kia, vốn là một loại thuật số đoán mệnh. Nếu muốn dựa vào thuật số đoán mệnh để suy tính chuẩn xác về tin tức của một con người, nhất định phải có đầy đủ tình báo.
Năm đó, Ám môn có thể chuẩn xác tính ra thời gian và địa điểm Ma Thiên Cương xuất hiện ở hội đấu giá tại Thiên Trì phường, toàn bộ đều dựa vào những tin tức đầy đủ do Đinh Ngọc Phượng cung cấp. Thông qua những tin tức này, bọn họ mới có thể thôi diễn ra tình báo chuẩn xác.
Tin tức càng nhiều, thôi diễn càng chuẩn, nếu không, chỉ có thể tính ra một vị trí đại khái nào đó thôi.
Ngoài ra, bảo vật trên thế gian đều có năng lực tự ẩn, càng là bảo vật hoặc tu sĩ cao cấp, càng khó vẫn dụng Thiên Cơ Diễn Toán Thuật đến tìm kiếm tung tích của đối phương. Ngay cả khi có thể suy diễn ra, cũng chỉ nhận được một vị trí đại khái.
Rất có khả năng, trong vòng một tháng tiếp theo, Vân Mãng kiếm phái sẽ vận dụng Thiên Cơ Diễn Toán Thuật tới tìm kiếm hắn. Nghĩa là trong thời gian một tháng này, hắn tuyệt đối không thể rúc ở một chỗ, còn phải tận lực giảm bớt tiếp xúc với người khác, triệt để che giấu tung tích...
Một tháng qua đi, dù Vân Mãng kiếm phái lại có được tung tích của hắn, bọn họ cũng không thể dùng Thiên Cơ Diễn Toán Thuật đi thôi diễn về hắn nữa.
Dù sao phương pháp diễn toán này cũng chỉ dùng được một lần, không thể dùng lần thứ hai.
Nếu lần đầu tiên suy diễn không trúng, thì lần thứ hai dù có suy diễn thế nào cũng không thể trúng được, trừ phi thay một thôi diễn giả khác tới dùng phương pháp khác.
Lý Thủy Đạo lập tức lấy tấm bản đồ từ trên người ra, cố gắng tìm một chỗ thích hợp để ẩn núp.
Phải biết rằng, diện tích của Vân Mãng sơn rộng gấp năm đến sáu lần Hắc sơn, nhưng nhân khẩu lại không bằng một phần mười của Hắc sơn, có thể nói là đất rộng người thưa. Nhưng vẫn còn một nơi càng thêm hoang vắng hơn Vân Mãng sơn, đó chính là Ngân Tiết thảo nguyên.
Hắn từ Vân Mãng sơn một đường đi đến nơi này, đã giết chết không ít yêu thú hoang dã, hiện giờ không cần phải quay về đường cũ nữa, chi bằng cứ trực tiếp tiến về phía Ngân Tiết thảo nguyên.
Đương nhiên, hắn cũng không cần đi quá xa, chỉ cần lượn một vòng trong thảo nguyên này là được. Nửa năm sau, hắn sẽ trở về, hẳn là đến lúc ấy, tình hình đã gió êm sóng lặng, không còn chút nguy hiểm nào nữa rồi.
Đây chính là chỗ tốt của một người tu luyện, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ ấy!
Huống chi Ngân Tuyết thành này vốn nằm giữa Vân Mãng sơn và Ngân Tiết thảo nguyên, hướng lên trên là Vân Mãng sơn mạch, đi xuống dưới là Ngân Tiết thảo nguyên.
Về phần Hắc sơn Thiên Trì phường, hắn đã không muốn quản nó nữa...
Dù hiện giờ Lam Hoa Ảnh có khẳng khái giao Thiên Trì phường ra, hắn cũng không có ý định đi làm phường chủ nữa.
Lúc trước, hắn quyết định làm phường chủ chính vì tham lam một chút linh thạch, nhưng ở thời điểm hiện tại, linh thạch lại chẳng còn bao nhiêu tác dụng đối với quá trình tu luyện của hắn nữa, ngay cả "Thanh Liên Đan" hắn còn lười ăn.